Chương 45: (Vô Đề)

Hành lang trong khu này của bệnh viện ít có người đến, dưới ánh đèn hai bòng dáng dựa vào nhau lúc nào không ai hay biết.

Giọng nói của Cố Niệm Nhân áp vào cổ Lâm Tích, không chỉ truyền vào tai cô mà còn truyền vào xương cốt khắp cơ thể cô.

Lời này dễ dàng vạch trần tâm trạng lúc này của Lâm Tích.

Sự kiêu ngạo của bản thân bị lung lay, bộ dạng yếu đuối mà bản thân cố gắng che đậy để người khác không nhìn thấy.

Đúng vậy, là không muốn người khác nhìn thấy.

Ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Lâm Tích chính là phủ nhận.

Rõ ràng đã bị nhìn thấu, nhìn lại theo thói quen mà che giấu đi, đem gương mặt bị bắt áp lên đầu vai Cố Niệm Nhân cách ra, kiên quyết phủ nhận: "Này, ai viết trên mặt chứ!"

Người này vẫn còn có chút cố chấp kiêu ngạo, vừa nói vừa giơ bàn tay phải đang bị siết chặt lên đẩy Cố Niệm Nhân.

Không ngờ sức của người đối diện lại mạnh hơn cô, lập tức lại bao vây lấy cô, nguời này rõ ràng trông thì yếu đuối, vậy mà lại làm người ta không thể trốn thoát.

Ánh mắt sâu của Cố Niệm Nhân, nhìn chằm chằm vào sườn mặt Lâm Tích, hỏi ngược lại: "Thật sự muốn mình thả ra à?"

Trong lúc giằng co, Lâm Tích và Cố Niệm Nhân dựa ngày càng gần hơn.

Câu hỏi tu từ của Cố Niệm Nhân không có cảm giác như dính vào tai cô mà dường như rơi vào trong lòng cô, mỗi hơi thở đều có thể ngửi thấy mùi vị của đối phương.

Không gian tĩnh lặng, lặng đến mức bên tai Lâm Tích đều là tiếng tim đập.

Nó làm cô nhớ đến lần trước chơi tàu lượn siêu tốc.

Chiếc cổ áo ren chồng lên nhau dính chặt vào mặt cô, vì là loại vải đắt tiền thế nên dù có cọ vào thì cũng mang lại cảm giác mềm mại.

Lông mi dài của cô rũ xuống, cổ tay bị giữ chặt. Sự giằng co cáu kỉnh trỗi lên lúc vừa rồi, giờ đã bị đè nén.

Lâm Tích dựa vào lòng kiêu ngạo của bản thân để một mình chiến đấu.

Từ lâu, cô đã hình thành thói quen này, cảm thấy bản thân đã che giấu rất tốt, đến cả bác sĩ Đào người đồng hành từ đầu đến giờ không hề phát hiện.

Nhưng tại sao người này lại phát hiện chứ?

Ánh sáng lạnh lẽo từ hành lang chiếu vào con ngươi ngỗ ngược của cô gái, trong màu đen có chút cam chịu.

Có vẻ như vẫn còn may mắn.

Bàn tay đang vùng vẫy trong lúc chống lại sự áp chế dừng lại một lúc lâu.

Sau đó lại rơi xuống.

Cô không muốn nghĩ nữa.

Cô thực sự muốn được ai đó ôm vào lòng.

Một mình độc bước thật sự quá mệt.

Những cảm xúc bị kìm nén c**ng b*c dâng lên trong con ngươi Lâm Tích, nhưng cô vẫn bướng bỉnh, cố gắng không để nước mắt chảy ra.

Cô im lặng đón nhận cái ôm của Cố Niệm Nhân, đem sự mệt mỏi, đem đau buồn, tất cả lần lượt bộc lộ trước Cố Niệm Nhân.

Mà cái ôm của cô ấy, tựa như đem sức mạnh của cô ấy lấp đầy cơ thể cô.

Dường như có thể dễ dàng xoa dịu nỗi đau trong cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!