Chương 44: (Vô Đề)

Mặt trời dừng lại ở điểm cao nhất một lúc rồi di chuyển xuống.

Tia nắng hơi nghiêng, bánh trứng đường trong miệng Lâm Tích tan ra, trong miệng đầy vị ngọt nồng, có mùi vị giống như bột protein.

Không biết có nên trách lời của Cố Niệm Nhân mang tính chỉ dẫn quá hay không, hay là trách ánh mắt cô ấy.

Nhịp tim loạn vốn dĩ đã được đè nén cuối cùng bắt đầu lại nhảy loạn xạ, ánh mắt Lâm Tích vô thức rơi trên môi Cố Niệm Nhân, không biết một cổ nóng đến từ đâu dâng trong cổ họng.

Trước đây Lâm Tích luôn coi thường cảnh hôn trong phim truyền hình, khi đám người Chung Sanh đỏ mặt xem nó, thì bản thân cô cũng không thay đổi biểu cảm.

Cô thực sự không hiểu, chẳng qua là chuyện trao đổi nước bọt, có gì mà đỏ mặt chứ, đây là chuyện chẳng mấy vệ sinh, tại sao mấy người đó lại mê mẩn không biết mệt là sao.

Lúc Chung Sanh nghe mấy lời nhận xét của Lâm Tích, thế là chỉ trích cô là gái thẳng như thép không có h*m m**n.

Mà đối với một cô gái thẳng như thép không hiểu phong tình, thế mà lúc này trong đầu lại nhảy ra một ý đồ nổi loạn.

---- Cảm giác hôn môi là thế nào đây?

---- Môi Cố Niệm Nhân mỏng như thế, có khi nào cũng sẽ giống như nữ chính trong phim, mềm mại khi dễ sao?

Đốc đốc đốc....

Đang lúc Lâm Tích vừa có ý nghĩ như vậy thì trong phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

Bác sĩ Đào mở cửa bước vào, nói với cô: "Tiểu Tích."

Dòng chữ "có tật giật mình" được dán rõ trên lưng Lâm Tích.

Khi nghe thấy có người gọi mình từ phía sau, cô lập tức đứng dậy với phản ứng rất lớn: "Bác sĩ Đào."

"Đừng căng thẳng như vậy." Bác sĩ Đào giật mình trước thái độ của cô, nhanh chóng đưa tay an ủi, vỗ vai cô hỏi: "Em có thời gian không? Tôi muốn nói chuyện với em về tình trạng của dì."

"Vâng ạ." Lâm Tích không chút do dự gật đầu.

Nhưng khi cô chuẩn bị rời đi cùng bác sĩ Đào, cô quay đầu lại nhìn Cố Niệm Nhân đang ngồi ở kia.

Cô có lời muốn nói với người này, có lẽ chỉ dặn người này ngồi ở đây một lát, cô sẽ về ngay thôi.

Nhưng lời nói đơn giản như thế, cô vẫn không thể nói thành lời.

Cổ họng như bị cái gì đó chặn lại.

Điều cô muốn nói quả thực rất đơn giản, nhưng dường như còn nhiều hơn thế nữa. Lời nói bị kẹt lại với nhịp tim không ổn định, tắc nghẽn lên xuống và trở thành một mớ hỗn độn.

Lâm Tích chỉ nhìn chằm chằm Cố Niệm Nhân.

Ánh nắng chiếu vào khuôn mặt cô gái, làm cho lông mày và đôi mắt cô gái trong trẻo. Ánh sáng trượt xuống sống mũi thẳng tắp thanh tú của cô, đôi môi mỏng mím lại, những hạt pha lê khô đi, khiến cô trở về với con người lạnh lùng và xa cách trước kia.

Có lẽ là do vừa rồi bản thân có suy nghĩ bậy bạ.

Lâm Tích.

Mày điên rồi.

Bốn mắt nhìn nhau, Lâm Tích đang tự trách mình, trong lòng phủ nhận chính mình, cô vẫn không nói gì với Cố Niệm Nhân, xoay người đi theo bác sĩ Đào...

Khi cửa văn phòng đóng lại, hầu hết âm thanh trong hành lang đều bị cô lập.

Lâm Tích khéo léo dời ghế ngồi xuống, nhìn bác sĩ Đào lấy hồ sơ bệnh án của Huỳnh Tú ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!