Lá cây ngô đồng héo úa, khô và cong queo, rụng xuống đất.
Công tác quản lý của chung cư cũ quá loạn, buổi sáng xe chở rác như chỉ tiện đường lướt qua rồi mặc kệ, đôi lá vàng đột ngột rơi xuống ngay quả ngô đồng bị vỡ trên nền đất, rồi lại theo cơn gió bay trôi bồng bềnh, giống như đang tìm một nơi dừng chân lý tưởng.
Làng thành thị vào cuối tuần có cảm giác thư giãn hiếm có.
Ánh nắng chiếu vào cửa sổ tầng bốn, mấy tấm rèm rẻ tiền không thể cản được ánh sáng chút nào, cùng lắm thì chỉ cản ánh sáng cho nó dịu bớt khi chiếu lên chủ nhân ở trên giường.
Mà chủ nhân ngủ ở trên giường cũng không bị ảnh hưởng mấy cho lắm, vẫn ngủ ngon lành.
Chiếc chăn bông hơi nặng mà cô đắp vào ngày thu nằm ngổn ngang trên giường, hai tay Lâm Tích giơ lên qua đỉnh đầu, tướng nằm hình chữ X.
Hôm qua tâm trạng cô rất tốt, buổi tối nằm mơ cũng thoải mái.
Chiếc giường cứng bên dưới biến thành một cánh đồng có nhiều cỏ xanh, từ đó những bông hoa nhỏ màu trắng cứ mọc lên. Khi cô nhìn qua, từng bông hoa lần lượt nở rộ trước mắt cô.
Gió thổi qua, thổi vào mũi Lâm Tích một mùi quen thuộc.
Vào mùa xuân, mọi thứ đều hồi sinh, mặt trời ấm áp và những con bướm trắng vô danh vỗ cánh bay quanh cô.
Lâm Tích vô cùng tò mò, không hiểu sao lại cảm thấy con bướm này trông quen quen.
Cô co chân ngồi dậy, vươn tay định chạm vào con bướm, nhưng con bướm lúc này từ trên không rơi xuống và dừng lại trên ngón tay cô.
Sinh vật nhỏ này được trang trí thêm một đôi râu mảnh mai, đôi cánh tách ra ở hai bên được phủ một lớp màu trắng tinh khiết.
Thân thể không vững của nó vỗ cánh, khuấy động một cơn gió mang theo cái se lạnh của đầu xuân, hương hoa thoang thoảng, giống như một người nào đó.
Lâm Tích hành động như một bóng ma, nhìn con bướm rồi chậm rãi đưa tay bắt lấy nó.
Ấy thế mà muốn hôn nó....
'Cốc cốc cốc'
Đang lúc Lâm Tích đang định hôn con bướm thì bỗng có tiếng gõ cửa trực tiếp truyền vào trong phòng ngủ.
Lâm Tích sống một mình, ban đêm đi ngủ không có thói quen đóng cửa, âm thanh rất lớn, khiến người ta giật mình.
Con bướm dường như bị âm thanh đó làm cho sợ hãi, vỗ cánh bay đi khỏi ngón tay của Lâm Tích.
Mộng đẹp bị phá, Lâm Tích vô cùng khó chịu, gương mặt bị ánh mặt trời phủ lên nhăn nhó.
Cô có tính rời giường khí, không muốn để ý.
Trở người, lấy gối bịt tai lại.
'Cốc cốc cốc'
Nhưng không ngờ rằng âm thanh đó sẽ xuất hiện trở lại trong vòng mười giây.
Đầu óc hỗn loạn của Lâm Tích phản ứng rất nhanh, tưởng là người giao hàng nên lớn tiếng hét lên: "Để ngoài cửa! Cảm ơn! Sẽ đánh giá tốt!"
Sau khi giọng nói rơi xuống, quả nhiên trở nên yên tĩnh hơn nhiều.
Lâm Tích mơ màng, nghe thấy tiếng người đi xuống lầu, cũng không để ý đến điện thoại sáng lên sau lưng.
Cơn buồn ngủ vẫn còn vương trên đỉnh đầu, Lâm Tích ráng trong cơn ngái ngủ tiếp tục ngủ trở lại.
Trong đầu cô lúc này chỉ có một suy nghĩ duy nhất
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!