Chương 41: (Vô Đề)

Lâm Tích còn nhớ rõ bản thân từng phản kháng như thế nào khi Vương Đình Tú sắp xếp Cố Niệm Nhân ngồi cạnh mình. 

Lúc đó cô rất mong chờ sau lần thi khảo sát sẽ được đổi chỗ ngồi, cô biết, dựa theo thành tích của Cố Niệm Nhân, người này có thể chọn bất kỳ vị trí nào trong lớp, kể cả vị trí tốt nhất là ở giữa. 

Mà giờ, vị trí tốt nhất ở giữa đã thuộc về cô ấy, điều bản thân mong chờ cuối cùng đã trở thành hiện thực. 

Nhưng trên mặt Lâm Tích lại không có chút hưng phấn hay vui sướng nào, thậm chí cũng không có cảm giác nhẹ nhõm được trở về tự do cũng không có. 

Người ta nói thời gian như nước chảy, hòn đá vốn còn đọng lại trong tầm mắt Lâm Tích đã bị cuốn trôi, không còn chướng mắt nữa. 

Hai hòn đá nằm yên lặng trong nước, theo thói quen cho rằng sau này vẫn mãi như thế, lại không ngờ mối liên kết giữa các cô quá mong manh, chỉ cần một thao tác đơn giản điều chỉnh chỗ ngồi cũng có thể tách rời cả hai. 

Nhưng rõ ràng vẫn có thông tin liên lạc của nhau, không thể ngồi cùng bàn, thì vẫn có thể liên lạc với nhau qua cách khác. 

Hơn nữa, cũng không hẳn là tách rời. 

Thế nên có gì mà phải buồn chứ. 

Với lại, cô buồn cái gì ở Cố Niệm Nhận đây? 

Mà tại sao vì tách khỏi Cố Niệm Nhân cô lại buồn? 

Hòn đá bóng loáng rơi xuống, cắm thẳng vào trái tim Lâm Tích. 

Những ngạnh của dấu chấm hỏi cào vào da thịt, khiến người ta đau đớn đến khó chịu. 

Dù sao đi nữa, Cố Niệm Nhân không thuộc về nơi này. 

Chỗ cô ngồi là dãy cuối cùng trong lớp, một góc mà những người khác tránh né, mau đi đi, mắc công lại trì hoãn việc học tập của 'Trạng Nguyên Tương Lai', đã vậy cô còn bị liên lụy vào! 

Nghĩ như vậy, khoé miệng Lâm Tích cong lên cười, quay đầu nhìn Cố Niệm Nhân nói: "Chúc mừng nha, lên trước đi, từ nay sẽ nghe được bài giảng rõ ràng hơn." 

Cố Niệm Nhân nghe những lời này của Lâm Tích, vẻ mặt vốn đã lạnh lùng của cô lại trở nên lạnh lùng: "Lâm Tích." 

Cô gọi tên người này, quay đầu nhìn thẳng vào Lâm Tích, thẳng giọng hỏi: "Cậu thật sự muốn để mình đi à?" 

Ánh nắng buổi trưa đã làm tăng nhiệt độ mùa thu, những tia nắng chói chang chiếu thẳng vào. 

Cố Niệm Nhân vẫn đeo cặp kính trên mặt, gọng bạc đè nén cảm xúc trên mặt, nhưng đôi mắt sau tròng kính lại không hề thay đổi, đồng tử nhìn thẳng. 

Mặc dù bình tĩnh nhưng trông có vẻ hơi hờn dỗi. 

Tim Lâm Tích đập thình thịch, lông mi vừa nhấc lên từ từ rơi xuống, không dám đối diện với ánh mắt Cố Niệm Nhân. 

Cô cảm thấy mình nhất định phải đáp lại một chữ "ừ" và nhanh chóng đuổi người không thuộc hàng ghế sau của lớp học này rời đi. 

Nhưng cô cũng biết rằng những lời nói ác ý sẽ làm tổn thương người khác mà đó không phải là những lời nói thật lòng của cô. 

Lời phủ định mang theo gai góc, quá sắc bén, còn chưa nói ra đã cứa đau cổ họng. 

Cô không có cách nào nói với Cố Niệm Nhân. 

Cũng không có cách thừa nhận điều đó với chính mình. 

Có rất nhiều tag gắn liền với người này, nhưng có một tag đặc biệt rõ ràng. 

Nó nhắc nhở Lâm Tích rõ ràng, cô ấy là con gái của Bạch Nguyệt Quang của Lâm Đắc Duyên, cô nên tránh xa người mình ghét và nhân cơ hội trả thù, thay vì không nỡ và buồn.... 

Lúc này, trong đầu Lâm Tích hiện lên rất nhiều cái xưng hô. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!