Chương 40: (Vô Đề)

Cơn gió mùa thu mát lạnh xuyên qua cổ tay cô gái, sự khô khốc được thấm đẫm bởi hơi ẩm chồng lên nhau.

Từ hành lang đến dãy nhà dạy học cấp 3 là một chặng đường dài, nhưng xét về thời gian thì chỉ là một cái chớp mắt.

Lâm Tích cố ý không để mình quan tâm đến loại cảm giác này, nhưng mãi đến rất lâu sau, có nhiều chuyện từ hồi cấp 3 cô đã quên mất, thế nhưng buổi chiều hôm ấy cô không thể quên được.

Cố Niệm Nhân vừa đi tới liền nắm lấy cổ tay cô.

Mà cô cứ thế để Cố Niệm Nhân nắm tay mình.

Gió thổi qua mái tóc dài của Cố Niệm Nhân, nhẹ nhàng lướt qua tầm mắt Lâm Tích.

Hương hoa toát lên sự êm đềm, tự do, những đám mây trắng bồng bềnh trên sân chơi vắng người trong xanh và sạch sẽ, tạo cho người ta cảm giác như ngàn cánh buồm đã đi qua.

Nhưng rõ ràng lúc đó hai người chưa trải qua những cơn sóng gió lớn...

Những chiếc lá vàng khô héo trải dài trên quảng trường cạnh giảng đường, thỉnh thoảng vang lên vài âm thanh từ không gian trống trải.

Khoảng thời gian cuối buổi chiều, tiết cuối cùng của toàn khối là tiết tự học, trên sân thể dục không có tiết học nên chỉ có lát đát vài người đứng trên đó.

— Lớp của Lâm Tích đang diễn tập lễ chào cờ vào tuần tới dưới lá cờ tổ quốc.

Tần Chu lần này trở thành người gác cờ, mặc bộ đồng phục vest, khí chất thay đổi hoàn toàn.

Một hàng bốn người, hai nam hai nữ, đeo găng tay trắng, nghiêm trang khiêng quốc kỳ từ một bên đến bục chào cờ, đôi giày giẫm từng bước trên đất rất khí phách, sau hai ngày luyện tập, bọn họ cũng ra hình ra dáng.

Lớp trưởng chịu trách nhiệm nghi thức kéo cờ, gật đầu tán thành: "Ổn rồi, thứ hai tuần sau lớp mình cứ vậy mà làm."

"Nào mọi người, nhìn vào camera nào." Chung Sanh nghe thấy tiếng động đã giơ máy ảnh trong tay lên, nhiệt tình ra hiệu cho bốn người kia đã kết thúc diễn tập, sau khi nghe lời bình của lớp trưởng.

Cô gái này từ lúc mượn được máy ảnh chuyên nghiệp từ đàn em lớp dưới, nghiễm nhiên trở thành thành viên ngoài biên chế, trốn tiết rất hợp tình hợp lý, với lý do là quay lại những khoảnh khắc cuối cùng của năm cuối cấp.

Gần như tất cả những người ở quảng trường đều bận rộn, hoặc điều chỉnh vị trí của mình hoặc di chuyển xung quanh.

Chỉ có một người, ngồi ở rìa quảng trường như thể đang trốn chạy khỏi đám đông.

Lâm Tích luôn cảm thấy bản thân thật dư thừa.

Cô là người chịu trách nhiệm phát biểu dưới quốc kỳ, bản thân chỉ cần lên đài nhận micro từ Cố Niệm Nhân, cơ bản là không cần luyện tập gì hết.

Nhưng cô vẫn bị Tần Chu và Chung Sanh kéo tới.

Chùm sáng chói lóa từ phía tây rơi xuống khi mặt trời di chuyển, Lâm Tích nheo mắt lại vì chói.

Gần đây tâm trạng của cô không tốt, lười di chuyển, thà nằm phơi nắng như thế này còn hơn.

Mặt trời và cô gái.

Cả hai bên đều khó chịu.

Tuy nhiên, ngay lúc Lâm Tích đang tiếp tục nheo mắt chống chọi với ánh mặt trời đến cùng thì một bóng đen đột nhiên chặn mất ánh sáng chói lóa trong tầm mắt cô.

Đôi mắt cau có của cô gái đột nhiên quay lại, trong tầm mắt hiện ra một đôi chân thon dài.

Tuy thon dài nhưng có thể dễ dàng chặn những thứ khiến Lâm Tích khó chịu.

Cơ hồ vừa nhìn, Lâm Tích đã nhận ra đó là chân của Cố Niệm Nhân.

Người này từ trên đài chào cờ đi tới, bình tĩnh đứng trước mặt Lâm Tích.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!