Chương 38: (Vô Đề)

Ánh nắng chiều xiên bao phủ hành lang của tòa nhà văn phòng, sự im lặng hiếm có nơi này bị phá vỡ bởi tiếng giày cao gót.

Thân hình cao mảnh khảnh của người phụ nữ đong đưa trong ánh mặt trời, đôi môi mím lại thành một đường đỏ quyến rũ.

Xa Ninh dừng ngay trước phòng dạy học, vừa đẩy cửa ra, tiếng nói bên trong im bặt.

Mới vừa rồi mẹ của Chu Hiểu Phong ngồi trên sô pha khí thế hùng hồn cãi với giáo viên giáo dục, đột nhiên lại im lặng, bao khí thế vừa rồi bị cơn gió do Xa Ninh mang đến nuốt chửng.

Mặc dù đích thân mời Xa Ninh tới, nhưng khi nhìn người này, giáo viên giáo dục vẫn có chút thấp thỏm.

Vương Đình Tú đứng ở một bên cũng không khá hơn bao nhiêu.

Đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc với Xa Ninh ở khoảng cách gần.

Cô nhìn người này đang đứng ở cửa, này không khác gì hàng fake đụng phải hàng real, bộ váy quê mùa bị chê đủ các kiểu chỉ cần dính lên chút hương hoa trên người của người này, cũng đủ để lộ ra sự quý phái, trong nháy mắt khiến người ta tự hiểu rõ những từ ngữ được miêu tả trong trang sách khi ra hình sẽ như thế nào.

Vương Đình Tú cũng không lúng túng, chủ động bắt chuyện: "Chào mẹ Niệm Nhân, tôi là chủ nhiệm lớp của Niệm Nhân, tên là Vương Đình Tú."

Xa Ninh thấy cách nói chuyện tự tin của người này, thế là gật đầu, thoải mái bắt tay Vương Đình Tú: "Xa Ninh."

Xa Ninh cũng không nói lời hỏi han dư thừa, sau khi nói tên xong, lập tức hỏi: "Niệm Nhân nhà tôi đâu?"

"Tôi đã nhờ các em trong lớp đưa em ấy đi băng bó vết thương, mẹ Niệm Nhân không cần lo lắng, vết thương không lớn lắm, chỉ một centimet, cầm máu rất nhanh, nhân viên y tế cũng đảm bảo là không để lại sẹo." Vương Đình Tú trả lời, cô cũng rất lo cho tình trạng của Cố Niệm Nhân, trước khi Xa Ninh đến, bản thân cũng đã trao đổi với nhân viên y tế để hiểu rõ hơn.

Xa Ninh nghe vậy, nhẹ nhàng gật đầu nói: "Làm phiền cô rồi."

Vương Đình Tú: "Làm gì có, chuyện này hẳn nên là việc tôi phải làm."

Nói đến đây, cô vẫn có chút tự trách mình: "Cũng là lỗi của tôi không kịp thời bảo vệ Niệm Nhân."

"Chuyện này cô không phải là người chịu trách nhiệm chính, về chuyện của cô, chúng ta sẽ nói sau." Xa Ninh nhẹ nhàng nói, trong giọng điệu có chút áp bức.

Xa Ninh chậm rãi nhướng mi, sau khi ngồi xuống ghế sô pha, nhìn thủ phạm của toàn bộ sự việc: "Vị phụ huynh này, tôi nghĩ chúng ta cần nói chuyện rõ ràng với nhau trước."

Vị trí của văn phòng giảng dạy rất tốt, ngay cả buổi chiều vẫn có nhiều ánh nắng chiếu vào.

Hôm nay có một tia nắng ấm áp hiếm hoi của mùa thu, nhưng mẹ Chu Hiểu Phong lúc này lại cảm thấy mình như rơi xuống vực sâu.

Lạnh đến thấu xương.

Không thể xóa tan được...

Gió chiều thổi qua sân trường rộng mở, sân chơi tràn ngập hơi thở tự do.

Âm thanh của các hoạt động ngoài trời vừa bừa bộn vừa sống động, xuyên qua lớp kính truyền vào phòng, tạo thành sự cân bằng tuyệt vời với cái lặng thinh ở trong phòng y tế.

Có vẻ như vì sân chơi là nơi thường xuyên tạo ra thương tích cho học sinh nên phòng y tế của trường được xây dựng ngay đối diện hàng rào với sân chơi.

Sau khi phát hiện mẹ Chu Hiểu Phong đẩy Cố Niệm Nhân ngã, Lâm Tích tức giận lao tới tranh cãi với bà.

Vương Đình Tú và Chung Sanh cùng nhau khống chế thì Lâm Tích mới bình tĩnh lại, sau đó Vương Đình Tú yêu cầu Lâm Tích rời đi, đưa Cố Niệm Nhân đến phòng y tế của trường để xử lý vết thương.

"Có thể sẽ hơi đau một chút." Nhân viên y tế lấy một miếng bông gòn nhúng iốt, chuẩn bị lau vết thương cho Cố Niệm Nhân.

Có vẻ như có lời nhắc nhở trước, nên cơ thể đang ngồi thẳng tắp của Cố Niệm Nhân mới có chút phản ứng.

Những ngón tay thon gầy chui vào trong kẽ ngón tay của Lâm Tích, chỉ trong nháy mắt đã nắm chặt.

Nhát gan thật.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!