Lâm Tích trời sinh có đôi mắt tam bạch, mắt dài hẹp hơi nhướng lên, khiến lúc không có biểu cảm trông có vẻ dữ.
Có đôi khi có làm biểu cảm thì vẫn tạo cho người khác cảm giác cười như không cười, lười biếng uể oải, mang theo ngang ngược khó dạy bảo, cái này luôn làm Lâm Đắc Duyên tức giận.
Cũng bởi vì thế mà khi cô nói câu từ chối kia càng tạo cảm giác khó chọc hơn.
Bạn học nữ nuốt nước miếng, không dám hỏi Lâm Tích nữa, cuối cùng trực tiếp vẫn là Cố Niệm Nhân lên tiếng: "Xin lỗi, nếu bạn có việc gì thì cứ nói thẳng ra, bọn tôi không có thời gian."
Mục đích của bạn học nữ này chính là Cố Niệm Nhân, đôi mắt dao động, nghĩ ra cách chữa cháy khác: "Vậy... mình có thể kết bạn WeChat với cậu được không?"
Cách này khá ổn, dù sao thì nói chuyện trên điện thoại, không cần phải lo lắng có người thứ ba.
Thiết bị liên lạc thực sự là phát minh vĩ đại nhất của thế kỷ 21.
Lâm Tích lạnh lùng nghĩ trong lòng, cuối cùng vẫn châm chọc kèm theo cái liếc mắt coi thường.
Cô không biết phản ứng của mình là như thế nào, nhưng đối với hành vi của cô gái này, cô không khỏi cảm thấy khó chịu.
Nhưng mà cũng không có gì trách được, người ta chẳng qua là muốn kéo gần khoảng cách với người mình thích mà thôi.
Lâm Tích bực bội, liếc mắt nhìn chằm chằm gương mặt Cố Niệm Nhân.
Ở hành lang có tiếng nhạc thúc giục học sinh tập trung ở sân thể dục, ồn ào vang dội, nhưng đến chỗ này lại không ồn ào nữa.
Ánh nắng cũng lắng xuống, treo trên hàng mi dày của cô, rơi xuống khi cô chớp mắt, hoàn toàn theo nhịp độ của riêng mình.
Lâm Tích chợt hiểu tại sao người này lại được bạn học nữ yêu thích như vậy, rồi cũng vì nó mà chán ghét.
Trưởng thành sao lại thành dáng vẻ này, thu hút hết bạn nữ này đến bạn nữ khác đến.
Sự bất mãn trong lòng Lâm Tích dâng lên, sau đó giọng nói của Cố Niệm Nhân vang lên: "Thực xin lỗi, không tiện lắm."
Giọng nói của người này rất nhẹ, giống như tuyết rơi vào mùa đông, đột nhiên che đậy những tia lửa trong tro tàn của thảm thực vật.
Trái tim cô gái chợt chùng xuống.
Cô gái có chút không cam tâm, sau đó lại viện ra một cớ khác: "Mình không có ý gì khác, chẳng qua có mấy đề chưa hiểu rõ muốn nhờ cậu giảng giúp mình, có mấy đề nghe thầy cô giảng mình không hiểu lắm."
Cố Niệm Nhân vẫn từ chối: "Người có thành tích tốt không có nghĩa là có thể giảng bài. Nếu có thắc mắc mà không hiểu, tốt nhất sau giờ học nên gặp giáo viên."
Người này có một cỗ lạnh lùng có thể đẩy lùi người xa ngàn dặm, nhưng trong xương cốt lại có một loại tự kiềm chế, tuy rằng nhìn ra mục đích của cô gái, cũng không thực sự muốn tiếp xúc với cô ta, vẫn nói "Xin lỗi không được.", sau đó xoay người rời đi.
Tiếng nhạc tập hợp học sinh sắp kết thúc, số lượng học sinh trong hành lang cũng dần giảm bớt.
Gió càng lạnh hơn, sau khi Cố Niệm Nhân rời đi, Lâm Tích đang dựa vào tường cũng đứng thẳng lên.
Tâm trạng tốt xấu của người này đều đã viết rõ trên mặt sau khi bắt kịp Cố Niệm Nhân, tâm tình không vui vừa rồi chuyển thành cà khịa hơn: "Bạn học Cố thật lạnh lùng nha."
Cố Niệm Nhân nghe vậy, quay đầu nhìn Lâm Tích, thấy Lâm Tích đắc ý, nhẹ giọng hỏi: "Vậy tại sao A Tích lại không cảm giác được?"
Người này bình tĩnh nói, như thể thừa nhận cái sự thờ ơ lạnh lùng vừa rồi của mình, nhưng cũng dường như đang ám chỉ điều gì khác.
Đúng vậy, vì sao vừa rồi Lâm Tích lại không cảm nhận được Cố Niệm Nhân lạnh nhạt?
Hay đúng hơn, vốn dĩ các đối xử của Cố Niệm Nhân đối với cô hoàn toàn khác những người khác.
Những lời này mang tính chất dẫn đường, đặc biệt là từ một người có điểm môn ngữ văn gần như đạt tuyệt đối nói ra, mặt Lâm Tích đột nhiên nóng bừng, mắng một câu: "Khùng điên."
Cô không phân biệt được rõ lời Cố Niệm Nhân nói, là muốn trêu chọc cô hay là có ý vị gì trong đó, vội vàng nói: "Cậu làm ơn sau này tán tỉnh con gái nhà người ta thì đừng nói mấy lời đó, quá dầu mỡ!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!