Chương 33: (Vô Đề)

Mặt trời ẩn nấp trong bóng mây, ánh nắng le lói trở thành nhân chứng duy nhất.

Nó im lặng nhìn cái bóng dáng đột ngột đẩy ly nước trượt sang phía bên kia, kỹ thuật diễn sống động như thật.

Cố Niệm Nhân đột nhiên ngã xuống, trong tâm tình ảm đạm của mùa thu, tựa như một bó hoa nở trái mùa lao vào trong ngực Lâm Tích.

Mùi thơm nhẹ, tỏa hương đột ngột.

Tim Lâm Tích đập thình thịch, không biết là do ánh mắt tập trung của những người xung quanh quá mãnh liệt, hay là do Cố Niệm Nhân tiến lại quá gần.

Cả lớp như bị nhấn nút stop vì tình huống đột ngột của Cố Niệm Nhân, xung quanh yên tĩnh có thể nghe thấy tiếng kim đồng hồ xoay, bên trong màng nhĩ lại ngược lại, nghe được tiếng lòng quay cuồng.

Vương Đình Tú bị hành động của Cố Niệm Nhân dọa sợ, sau đó từ trên bục đi xuống: "Niệm Nhân sao thế?"

"Cậu ấy..." Lâm Tích biết Cố Niệm Nhân đang thực hiện bước đầu kế hoạch của hai người, nhưng nhịp tim thất thường khiến cô khó có thể nói trôi chảy lời thoại.

Nhưng vào lúc này, hơi thở có chút run rẩy truyền vào tai Lâm Tích, Cố Niệm Nhân bất đắc dĩ ngẩng đầu lên: "Cô giáo, em đang trong kỳ kinh nguyệt."

Thực sự không biết kỹ năng diễn xuất của người này đến từ đâu, như mà nét diễn của người này thật đến không chỗ nào chê được.

Giọng nói lạnh lùng thường ngày bị bao phủ bởi một tầng yếu ớt, nhỏ nhẹ, nghe trong đó lộ ra đầy không thoải mái.

Vương Đình Tú không khỏi cảm thấy đau lòng, vội vàng nói: "Vậy có muốn đến phòng y tế không, để bác sĩ kê cho em ít thuốc, ở đó nghỉ ngơi được không?"

Những lời này hiển nhiên đi ngược lại dự tính của Lâm Tích, Cố Niệm Nhân nghe xong không hề bối rối, sau đó bày tỏ với Vương Đình Tú: "Cô à, em muốn Lâm Tích đưa em về nhà, được không ạ?"

Chỉ trong một câu, không chỉ thể hiện ra bản thân muốn về nhà, mà tiện thể còn mang Lâm Tích theo.

Với kỹ năng diễn xuất tuyệt vời và sự uyển chuyển khi đối mặt với nguy hiểm như vậy, Lâm Tích tự hỏi liệu đây có phải là lần đầu tiên Cố Niệm Nhân diễn hay không.

Thực sự có quá nhiều vấn đề với người này. Càng đến gần, càng nhiều hoài nghi.

Lâm Tích càng ngày càng chắc chắn, người này giống như một con bướm xanh lam, ẩn chứa những màu sắc lộng lẫy dưới vẻ ngoài khô khan.

"Hai em đã học thuộc lòng phải không?"

Đang lúc Lâm Tích Tranh đang suy nghĩ thì giọng nói nghiêm nghị của Vương Đình Tú vang lên.

Lúc Vương Đình Tú chuẩn bị đồng ý yêu cầu của Cố Niệm Nhân thì phát hiện trong lớp có quá nhiều ánh mắt.

Vì vậy sắc mặt của cô trở nên nghiêm nghị, dưới vô số ánh mắt lập tức nhắc nhở thêm: "Lần sau cô không chỉ kiểm tra học thuộc lòng, còn phải giải thích ý nghĩa trong đó, nếu giải thích không được, thì phải chép phạt 10 lần."

Lời này vừa nói ra, mọi người trong lớp đều lo âu.

Những ánh mắt vẫn đang nhìn Cố Niệm Nhân lập tức quay đi, trong thời gian ngắn hầu hết đều biến mất.

Tuy biết Cố Niệm Nhân là do đang trong kỳ kinh nguyệt nên mới như vậy, nhưng Vương Đình Tú vẫn lo lắng, đưa tay ra bắt tay Cố Niệm Nhân.

Cô gái sinh ra đã có thể trạng yếu ớt, tay chân lạnh buốt. Vào một ngày thu se lạnh, cô chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng manh, rất dễ bị cảm lạnh.

Sau khi nắm tay Cố Niệm Nhân một hồi, Vương Đình Tú cau mày càng thêm đau lòng.

Cô biết mình không thể giữ ấm cho Cố Niệm Nhân nên đồng ý yêu cầu của học trò: "Đang trong kỳ kinh nguyệt không được để nhiễm lạnh, về nhà thay bộ quần áo dày hơn đi."

"Nam Thành là như vậy, nhiệt độ thay đổi rất lớn, về sau em nên chú ý giữ ấm."

Nói xong, cô ngước mắt lên nhìn Lâm Tích: "Cô nhớ em có xe đạp phải không?"

"Dạ." Lâm Tích gật đầu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!