Chương 104: (Ngoại Truyện 4) End

Ánh nắng chiều trải dài trên con đường nhựa, hơi nóng ngày hè bốc lên hầm hập.

Trên con đường quốc lộ ven biển, một chiếc xe buýt hai tầng ngắm cảnh chậm rãi lướt qua bờ biển, in bóng những chiếc xe đạp đang chạy trên đường ven biển.

Hai cô gái mặc đồng phục, một người ngồi trước một người ngồi sau trên chiếc xe đạp, gió biển từ sườn núi cát thổi tới, vén mái tóc họ bay bay.

Chiếc áo sơ mi màu xanh đậm bị gió thổi ép sát vào sống lưng, chiếc váy dài màu đen ôm lấy đôi chân thon thả của cô gái, theo nhịp đạp xe mà phồng lên như rong biển.

Cả một bức tranh tràn đầy sức sống thanh xuân.

Nhưng không cô gái nào đeo cặp sách, ánh nắng kéo gần lại, liền thấy trên ngực cô gái ngồi sau có ba chữ: Cố Niệm Nhân.

Mà cô gái không có bảng tên cũng vừa lúc lên tiếng: "Cố Niệm Nhân, gió ở đây thật thoải mái!"

Là Lâm Tích.

Từ lần Chung Sanh mượn đồng phục của Lâm Tích, Lâm Tích cũng nảy ra ý tưởng này.

Lần này nhân lúc Cố Niệm Nhân đến Chử Thành công tác, cô cũng đi theo, quấn lấy Cố Niệm Nhân, muốn mặc bộ đồng phục trước khi cô ấy chuyển trường đến Nam Thành.

Kiểu dáng đồng phục Chử Thành và Nam Thành không khác nhau nhiều, chỉ là cổ điển hơn một chút.

Chất vải hơi dày không quá thoáng gió, cũng không khiến người ta cảm thấy oi bức, Lâm Tích đạp xe cả người đắm chìm trong làn gió tự do, cảm khái liền đứng dậy khỏi yên xe.

Xe chao đảo hai cái không vững, Cố Niệm Nhân ngồi phía sau lo lắng cho Lâm Tích, giơ tay vỗ vỗ eo cô: "Cẩn thận một chút."

"Không sao đâu mà." Lâm Tích ngoài miệng nói vậy, nhưng vẫn nghe lời ngoan ngoãn ngồi xuống.

Nước biển xanh thẳm, ánh nắng lấp lánh rực rỡ.

Lâm Tích nhìn cảnh sắc trước mắt, ngồi đối diện với Cố Niệm Nhân ở phía sau nói: "Cố Niệm Nhân, bây giờ mình cảm thấy thật ra nơi này cũng không tệ đến vậy."

"Vậy sao." Cố Niệm Nhân nhìn phong cảnh xung quanh mấy năm nay không có nhiều thay đổi, nhàn nhạt hỏi lại.

"Đúng vậy." Lâm Tích gật đầu.

Quá khứ đều đã qua, bởi vì sự tồn tại của Cố Niệm Nhân, dù là hiện tại hay quá khứ, đối với Lâm Tích đều là những hồi ức rất đẹp.

Cho nên không phải thành phố thay đổi, mà là tâm thái của người thay đổi.

"Sau này cậu đến đây họp, mình có thể đến đây ở vài ngày." Lâm Tích nói, rồi dừng xe lại, "Đường ven biển rất đẹp."

Theo ánh mắt Lâm Tích ngước lên nhìn, bầu trời và biển rộng hòa làm một.

Những cánh buồm nhỏ bé trôi nổi trên mặt biển, đi xa, thổi đi, thế giới một màu xanh thẳm, không phân rõ ranh giới, nên cũng không biết chúng bay đến đâu mới là cuối cùng.

"Thu thủy... Hạ thủy cộng trường thiên nhất sắc." Lâm Tích nhìn, buột miệng thốt ra.

* Thu thủy... Hạ thủy cộng trường thiên nhất sắc: Nước mùa thu... nước mùa hè hoa cùng sắc trời bao la.

"Bóp méo thơ từ." Cố Niệm Nhân trách cô, "Trước đây cậu viết văn đã thích như vậy rồi, côVương nói cậu bao nhiêu lần cậu cũng không sửa."

*Gốc của câu trên: Lạc hà dữ cô vụ tề phi, thu thủy cộng trường thiên nhất sắc.

- Ráng chiều rơi xuống cùng cánh cò lẻ loi cùng bay, nước mùa thu hòa cùng sắc trời bao la.

"Vậy cũng không ngăn được mình mỗi lần viết văn đều lót nền 55." Lâm Tích ngẩng đầu, trong giọng nói còn có chút kiêu ngạo.

—— Tuy rằng đây thật sự là một chuyện rất đáng kiêu ngạo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!