Chương 100: (Vô Đề)

Thế giới như bị nhấn nút tắt tiếng.

Tiểu Đàm theo ánh mắt của Lâm Tích cũng nhìn về phía người đang đứng ở cửa, thấy cô ấy mặc một chiếc áo gió phối với váy dài, thân hình mảnh khảnh toát ra một vẻ lạnh lùng, cấm người đến gần. Hai chữ "yếu đuối" hoàn toàn không liên quan đến khí chất mà cô ấy thể hiện, muốn hình dung người này chỉ có thể dùng từ "tự phụ".

Nhưng chính người như vậy, khi xuất hiện cùng Lâm Tích trong cùng một khung hình, lại lộ ra vài phần dịu dàng.

Cảm giác xứng đôi ấy vô cùng trực quan và chân thật, khiến những người đơn phương thầm mến cảm thấy chói mắt, tỉnh táo nhận ra mình tuyệt đối không có một tia cơ hội, mọi hy vọng tan thành bọt biển.

Tiểu Đàm nhìn chằm chằm Cố Niệm Nhân, không biết nên làm thế nào để thu lại những lời vừa nói được một nửa.

Còn Lâm Tích, cô đi trước một bước, chủ động đi về phía Cố Niệm Nhân, nói với cô ấy: "Xin lỗi, phu nhân tôi đến đón tôi."

Mặc dù bị tiếng gõ cửa của Cố Niệm Nhân làm gián đoạn, nhưng Lâm Tích đã hiểu rõ những lời mà Tiểu Đàm định nói tiếp theo.

Lời của cô mang ý ám chỉ, Tiểu Đàm cũng hiểu ra.

Cô bé cúi đầu, cảm thấy áy náy vì suýt chút nữa đã xen vào mối quan hệ của người khác: "Xin lỗi cô Lâm, em không biết cô đã..."

"Không sao đâu." Lâm Tích lắc đầu, đưa bó hoa vừa nhận lại cho cô bé, "Hoa bách hợp của em không thuộc về tôi, em cầm về chăm sóc cẩn thận nhé."

"Vâng, chào cô Lâm ạ." Tiểu Đàm gật đầu, rồi ôm bó hoa của mình nhanh chóng rời khỏi phòng nghỉ.

Hoa bách hợp lay động, Cố Niệm Nhân nghiêng người nhìn theo cô bé rời đi, lúc này mới chậm rãi bước vào phòng nghỉ của Lâm Tích.

Cô ấy khẽ nhướng mày, nói với Lâm Tích: "Cô Lâm dịu dàng ghê."

"Có lẽ là chịu ảnh hưởng của ai đó rồi." Lâm Tích nhìn Cố Niệm Nhân.

Lời này không hề giả dối, Minh Trân đã từng nói với cô như vậy, nói rằng cô không còn lạnh nhạt như trước nữa.

Lâm Tích tự mình cũng cảm thấy bản thân có chút thay đổi, cô nghĩ tình yêu có thể làm mềm lòng một người, làm mềm đi lớp giáp phòng ngự mà cô đã xây dựng cho mình trong mười năm trước, một lần nữa rót những sắc màu rực rỡ của thế giới vào thế giới của cô.

"Vậy nếu đã nhận sao còn trả lại cho người ta? Không sợ người ta đau lòng sao?" Cố Niệm Nhân tiến lại gần Lâm Tích, rồi hỏi.

"Ngay từ đầu mình đã không cảm thấy cô bé đến để thổ lộ, hơn nữa..." Lâm Tích kéo dài giọng trả lời, giơ tay ôm lấy cổ Cố Niệm Nhân, "Lâu lắm rồi không có ai tặng hoa cho mình."

Rõ ràng vừa nãy toàn là Cố Niệm Nhân hỏi, bây giờ lại thành Lâm Tích đảo khách thành chủ.

Da thịt ấm áp dán sát lại, vừa tinh nghịch vừa ái muội, Cố Niệm Nhân khẽ cười: "Đều tại mình sơ suất."

"Đương nhiên rồi." Lâm Tích nói một cách đương nhiên, rồi khẽ chạm mũi mình vào mũi Cố Niệm Nhân.

"Cậu phải bồi thường cho mình."

Nói rồi, Lâm Tích nhẹ nhàng l**m môi mình một chút.

Cố Niệm Nhân hiểu ý, nghiêng đầu tới, hôn lên môi Lâm Tích.

Nụ hôn của cô ấy rất nhẹ, như mỏ chim mềm mại, khẽ chạm rồi rời đi.

Lâm Tích đương nhiên không hài lòng, tay ôm lấy cổ cô ấy, đáp lại nụ hôn.

Phòng nghỉ cách âm rất tốt, trong không gian yên lặng chỉ có tiếng thở của hai người.

Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ bao phủ lên hai người, Lâm Tích ôm Cố Niệm Nhân, một tay nhẹ nhàng v**t v* cổ cô ấy, tay kia buông thõng trên vai.

Thân thể không thẳng đứng tựa vào chiếc quầy thấp phía sau, cô nửa khép mắt, lười biếng uể oải, dường như hôn môi cũng là một sự hưởng thụ.

Đúng vậy, không cần "dường như".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!