Thư phu nhân tuyệt đối không thể nhìn chuyện này phát sinh. Nhưng mà hai nhi tử của mình, là một lũ quần là áo lượt. Mà Sở Vân thuở nhỏ thông minh, hiểu chuyện nhu thuận. Nếu so sánh, ai hơn ai kém nhìn là nhận ra.
Sở Vân lại tiếp tục cười lạnh nói:
- Ta tự hỏi bình thường cung kính với ngươi có thừa, nhưng có chuyện nhỏ, ngươi lại không bỏ qua, lại biến nó thành chuyện lớn. Hôm nay muốn mượn chuyện ta không thỉnh an, ngươi gấp đến độ không thể chờ đợi được, chạy đến đây giáo huấn ta.
Hừ! Nếu như cho ta thêm một lần cơ hội, ta nhất định sẽ triệt để đánh bại hai nhi tử của ngươi. Cho ngươi phải trơ mắt nhìn ta, đường đường chính chính kế thừa cơ nghiệp Thư gia đảo. Đến lúc đó, nghĩa phụ sẽ vì ta mà kiêu ngạo!
Về phần ngươi...
Sở Vân bộc phát, làm cho nàng quá rung động, rung động quá lớn. Nàng vốn cho rằng Sở Vân trẻ tuổi vô tri, giống như con
thỏ trắng bé nhỏ, rất dễ ăn hiếp.
Nhưng hôm nay, con thỏ trắng bé nhỏ trong mắt nàng, lại biến thành một con hổ con. Tuy vẫn chưa trưởng thành, nhưng hào quang từ răng nanh sắc bén đã lộ ra! Một cổ khí chất bức người, đang chuẩn bị hành động!
- Tốt, rất tốt.
Ngươi dám ngỗ nghịch trước mặt trưởng bối của ngươi! Ngươi là đồ bất hiếu, ngỗ nghịch tử!
Thư phu nhân hổn hển.
- Im ngay! Ta chỉ nhận nghĩa phụ, đã khi nào nhận ngươi là nghĩa mẫu chưa? Lúc trước ta thỉnh an, chính là nhìn mặt mũi của nghĩa phụ. Ngươi bình thường đối đãi với ta thế nào, cả Thư gia từ trên xuống dưới, có ai không biết chứ? Nhiều lần muốn đuổi ta đi, ngươi xứng làm trưởng bối của ta sao?
Sở Vân đang phát tiết, cổ oán hận này đã được chôn dấu trong trí nhớ của hắn, suốt hơn hai mươi năm.
Ông trời có mắt rồi, bản thân mình lúc trước, chưa từng nghĩ qua, muốn cướp đi cơ nghiệp Thư gia đảo cơ.
Nhưng vào kiếp trước, nghĩa phụ xảy ra chuyện ngoài ý muốn bị hải tặc tập kích, trước khi chết đem Thư gia đảo truyền thừa cho mình. Sau này khi mình tại vị, niệm đối phương là thê tử của nghĩa phụ, quên hết ân oán trước kia, đối đãi với nghĩa mẫu, Thư Đại, Thư Nhị rất tốt.
Nhưng chính Thư phu nhân trước mặt, lại kết hợp với thế lực nhà thân nương (mẹ đẻ) của mình, nội ứng ngoại hợp, bức mình ra khỏi Thư gia đảo.
Tốt, là các ngươi bức ta, ta không đi thì ngươi làm gì được ta. Ngươi đã làm thế với ta, chẳng lẽ lại nói ta lấy ơn báo oán sao?
Cho tới bây giờ ngươi chưa từng nhân từ với ta, chẳng lẽ còn muốn ta nói chuyện tình nghĩa với ngươi sao?
- Nuôi dưỡng một con sói con không quen biết, lòng muông dạ thú! Lòng muông dạ thú ah!
Thư phu nhân kêu lớn lên, khuôn mặt vặn vẹo, tức giận đến mức tay chân loạn xạ.
- Ngươi cút cho ta, cút! Người đâu mau tới đây, mau đuổi tên tiểu súc sanh này ra khỏi cửa cho ta!
Người hầu chung quanh vẻ do dự hiện rõ lên mặt, đứng nguyên tại chỗ chần chờ không quyết.
Một bên là thành chủ phu nhân, một bên là nghĩa tử của thành chủ. Chuyện này...
- Không cần ngươi đuổi, tự ta đi. Nhưng sớm muộn gì cũng có một ngày, ta sẽ quang minh chính đại trở về đây.
Trong lòng Sở Vân rất thoải mái, đột nhiên cảm giác được cái ảo cảnh này rất tốt, đúng là quá tốt.
Rất nhiều chuyện chưa từng nói, đã có thể nói. Rất nhiều việc chưa từng làm, đã có thể làm.
Dù là ảo cảnh, thì thế nào?
Cuộc đời chỉ có ba mươi năm ngắn ngủi, như mộng như ảo. Không phải chỉ là một giấc mộng thôi sao?
Không để ý tới sắc mặt tái nhợt, toàn thân phát run của Thư phu nhân, Sở Vân đi nhanh về phía trước, giống như đi dạo chơi, hắn chủ động rời khỏi phủ viện.
- Sở Vân thiếu chủ vừa nói cái gì, lại làm cho sắc mặt Thư phu nhân khó coi như vậy?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!