- Vũ Tướng quân, chuyện ta nhờ ngài, ngài đã làm được chưa?
Lúc này Thư phu nhân ngồi trên một chiếc ghế dựa bằng mộc đàn, thần sắc có chút khẩn trương. Bốn vị ngự yêu sư xung quanh nàng, tự mình chiếm cứ lấy một phương, ngạnh sanh tạo thành bên trong đám một địa phương rộng rãi ước chừng có bán kính năm mươi bước.
- Bẩm phu nhân, cũng đã xử lý thỏa đáng rồi. Thuộc hạ tự thân dạy dỗ thiếu gia liên tục ba ngày liền, Sở Vân thiếu gia tư chất thông minh, nghiêm khắc với bản thân. Tốc độ tiến bộ của yêu thú Hỏa Hồ cũng rất nhanh.
Vũ Đại Đầu báo cáo toàn bộ. Trong lòng Thư phu nhân thầm hừ lạnh một tiếng, nhưng cảm giác khẩn trương đã tiêu tán không ít. Nàng biết bản tính của Vũ Đại Đầu, xem ra sự tình đã gần như là thành công.
"Ba ngày này, ta đưa cho hai nhi tử rất nhiều Thăng Nguyên Đan. So sánh với việc này, cần gì phải sợ tên tiểu súc sinh Sở Vân trở mặt?"
Nghĩ đến đây, khóe miệng Thư phu nhân hiện lên một nụ cười âm hiểm. Điều chỉnh lại tư thế ngồi, nàng chợt cảm thấy chiếc ghế dựa bằng bạch đàn này thực sự không tệ, ngồi rất thoải mái, ổn định.
- Trận đầu. Sở Vân đấu Thư Đại.
Đúng lúc này, ngự yêu sư địa đàn cao giọng hô lớn, tuyên bố kết quả rút thăm.
Bốn phía lập tức trở nên an tĩnh.
Trong nháy mắt, trên sân chỉ còn lại Sở Vân cùng hai người Thư Đại, Thư Nhị.
- Tiểu tử, bây giờ ngươi cầu xin tha thứ còn kịp. Miễn để lúc nữa Hải Bạo Ngạc của ta lấy lớn hiếp nhỏ, đánh con tiểu hồ ly của ngươi biến thành thịt nát. Ha ha...
Thư Đại khoanh tay trước ngực, dáng người cao lớn, tráng kiện vượt trước tuổi. Ánh mắt nhìn về phía Sở Vân tràn ngập miệt thị, khinh thường. Lực cảm ứng của Thiên Hồ mười phần nhạy cảm, lập tức cảm nhận được địch ý, cái đuôi lớn vểnh lên, nhe hàm răng bén nhọn ra, đôi mắt u tối chăm chú nhìn về phía Thư Đại.
- Rất tốt, chiến ý hừng hực!
Trong đám đông, Lão Hồng Thương âm thầm gật đầu.
Chiến ý Thiên Hồ cứ như vậy đã được đốt lên, có thể thấy được bản thân nó cũng là phần tử hiếu chiến, rất có thiên phú trong việc chiến đấu.
- Kỳ quái? Sao con hỏa hồ này vẫn còn tinh thần đến vậy?
Thư phu nhân nhẹ nhíu mày.
Thư Đại khinh thường quét mắt nhìn qua Hỏa Hồ, vỗ vỗ tiên nang bên hông, hét lớn một tiếng.
- Xuất hiện đi, Hải Bạo Ngạc!
Rống!
Quang mang màu lam hiện lên, một đầu Hải Bạo Ngạc to lớn, há miệng gầm thét, xuất hiện trên địa đàn. Nanh vuốt bé nhọn, thân thể tráng kiện, một luồng khí tức bạo ngạc lập tức tràn ra.
Xung quanh đang yên tĩnh lập tức trở nên xôn xao.
- Đầu Hải Bạo Ngạc này sao lại to lớn như vậy? Đầu Hỏa Hồ kia so với nó, quả thực không khác gì một hài đồng.
- Sao lại có thể phát triển nhanh như vậy, không ngờ đã có tu vi mười lăm năm. Làm sao có thể?
Bốn phía truyền ra vô số tiếng kinh ngạc, ánh mắt Sở Vân cũng ngưng tụ, tử tế quan sát một lát, hắn khẽ cười một tiếng.
- Khó trách ngươi lại tự tin như thế, nguyên lại nuôi nấng bằng Thăng Nguyên Đan.
- Ha ha, mắt chó của ngươi ngược lại rất tinh tường đó. Không tệ, mười viên Thăng Nguyên Đan! Hôm nay, Hải Bạo Ngạc của ta đã vượt qua Tiểu Yêu kiếp, đã thoát ly cấp Ấu Yêu, thành công tấn thăng lên cấp Tiểu Yêu! Sở Vân, ngươi xong rồi, lúc này đây ta sẽ đánh bại ngươi ngay tại trước mặt mọi người.
Thư Đại cuồng tiếu, giống như là bản thân nắm chắc thắng lợi trong tay, vô cùng hung hăng càn quấy.
Bốn phía xung quanh lập tức vỡ òa.
- Thăng Nguyên Đan, mười viên Thăng Nguyên Đan, có nghe không? Trời ạ, ta không nghe lầm chứ?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!