Tính cách hắn ngay thẳng, là kẻ tứ chi phát triển, lúc này đã hoàn toàn bị lời nói của Thư phu nhân mê hoặc. Cũng quên luôn một câu lưu truyền từ xa xưa trong Chư Tinh Quần Đảo, không có lửa làm sao có khói.
- Sở Vân thiếu gia mời ngài vào!
Một lát sau, nô bộc quay trở lại dẫn Vũ Đại Đầu vào diễn võ trường. Diễn võ trường không lớn, nhưng đao, thương, búa, rìu... Mười tám loại binh khí đều đủ cả.
Vũ Đại Đầu cũng đã từng tới nơi này, xung quanh diễn võ trường là một hòn non bộ bằng đá xanh, tuy tầm mắt bị cản trở, nhưng từ rất xa hắn đã nghe thấy tiếng nói của một vị thiếu niên.
- Tiểu Đan Hỏa, bắn!
- Hỏa liên hộ giáp, lên!
- Tung Dược Thuật, nhảy qua tảng đá bên trái.....
Thanh âm thanh thúy vang dội khắp bốn phía, thần thanh khí sảng, giọng điệu mạnh mẽ rõ ràng, lại ẩn chứa một sự quyết đoán, trầm ổm. Vũ Đại Đầu vừa nghe, nội tâm đã xuất hiện cảm giác thoải mái. Thanh âm này khiến hắn nhớ tới đảo chủ Thư Thiên Hào, lập
tức quyết tâm lại càng thêm kiên định.
- Tuy rằng ta rất ít được tiếp xúc cùng Sở Vân thiếu gia, nhưng vì đảo chủ, ta phải làm những việc nên làm.
Nghĩ tới đây, vô thức cước bộ của hắn trở nên nhanh hơn, vừa đi qua một lối rẽ, hắn chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời.
- Một thiếu niên rất xuất xắc!
Chỉ thấy ở trung tâm diễn võ trường, một vị thiếu niên thanh tú, quần áo mộc mạc, mắt trắng môi đỏ, dáng người thẳng tắp. Khoanh tay trước ngực, hé miệng phát ra từng đạo mệnh lệnh. Trước mặt hắn là một con Hỏa Hồ trắng như tuyết.
Đứng nguyên tại chỗ nhảy thẳng lên không trung phát động ba loại đạo pháp trụ cột Tiểu Đan Hỏa, Tung Dược Thuật, Hỏa Liên Hộ Giáp. Thanh tú cùng thần tuấn.
- Ai, Sở Vân thiếu gia trưởng thành rồi.
Vũ Đại Đầu cảm khái một tiếng, hắn lớn hơn Sở Vân mười tuổi, bình thường lại luôn tận tâm với công việc, cũng rất ít khi gặp Sở Vân. Hôm nay tận mắt chứng kiến Sở Vân xảy ra chuyển biến nghiêng trời lệch đất.
Cùng với vị thiếu niên luôn trầm mặc, ít nói trong ấn tướng của hắn đã khác xa nhau một trời một vực.
Trở nên tự tin, trầm ổn, có phách lực, khiến cho người khác có hy vọng rồi.
Sở Vân là nghĩa tử của đảo chủ, có chuyển biến tốt như thế, nội tâm Vũ Đại Đầu cũng tràn đầy vui vẻ cao hứng.
Hắn đi vào diễn võ trường, vừa muốn mở miệng, trình bày rõ ý đồ. Sở Vân đã quay đầu nhìn về phía hắn, mở miệng nói.
- Là Đại Đầu à, yêu thú tùy thân ngươi có mang đến đây không?
- Ah! Có... Có mang theo!
Ngữ khí Sở Vân lạnh nhạt, khiến cho Vũ Đại Đầu sững sờ, có chút không thoải mái.
Đại Đầu chỉ có đại chủ mới xưng hô với hắn như thế. Hắn thân là tướng thủ thành Thư gia, ngay cả Thư phu nhân cũng phải tôn kính gọi hắn một tiếng Vũ Tướng quân.
Bây giờ lại bị một vị thiếu niên mười ba tuổi, gọi là Đại Đầu.
Sở Vân cười nhạt một tiếng, không đợi hắn mở miệng đã nói tiếp.
- Gia phụ thường nói, Đại Đầu nhà ta vô cùng trung tâm, ngay thẳng. Giao phòng thủ Thư gia thành cho hắn, cho dù ta đi tuần ngoài biển, cũng vô cùng yên tâm.
Gia phụ trong miệng Sở Vân tự nhiên là nghĩa phụ của hắn Thư Thiên Hào. Vũ Đại Đầu nghe vậy, toàn thân lập tức run lên, nội tâm tràn ngập vui sướng cùng cảm động. Hắn tựa như một hài tử thẹn thùng đột nhiên được tiếp thụ tán thưởng ở ngay trước mặt, thanh âm run rẩy, sắc mặt đỏ gay, lắp bắp nói.
- Cái này... Cái này, lời của đảo chủ thực khiến cho Đại Đầu ta vô cùng hổ thẹn.
Sở Vân nhướng mày.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!