Tam lão đều là người có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, hiện trường cũng không bị xáo trộn quá nhiều. Chỉ cần tưởng tượng một chút, hoàn toàn có thể dựng lại trong đầu một cách hoàn chỉnh khung cảnh lúc đó, không khác gì tự mình chứng kiến. Nội tâm tam lão lập tức chấn động!
Trăm nghe không bằng một thấy. Nếu tam lão không tự mình đến nơi này, tận mắt chứng kiến, ai cũng không nghĩ rằng Sở Vân, một thiếu niên mười ba tuổi lại có thể làm ra những chuyện như vậy. Bị tập kích, lập mưu, phản công, vung đao chém giết địch nhân, xác
định cục diện thắng bại!
Tàn nhẫn, quả cảm, nhiệt huyết hào hùng trong đó khiến cho người bình thường nghe xong chỉ sợ sẽ trợn mắt há mồm. Lúc này tâm tình tam lão cũng bị lôi cuốn theo, trở nên vô cùng kích động.
- Một đao rất sắc!
Một lúc lâu sau, Lão Hồng Thương mở miệng phá vỡ sự trầm mặc. Ánh mắt của lão chăm chú nhìn vào vết thương của hai cỗ thi thể này, lấp lóe tinh mang. Trong miệng lão khen đao nhưng kỳ thực chính là đang khen Sở Vân.
Cho dù là một thanh tuyệt thế bảo đao sắc bén nhất thiên hạ, nhưng nếu như rơi vào trong tay một kẻ hèn nhát cũng tuyệt đối không đả thương được người nào.
Hắn không dám.
Đọc Truyện Kiếm Hiệp
Nhưng Sở Vân dám!
Một đao trí mạng, không để cho đối phương có bất cứ cơ hội nào. Nếu một kích bất thành, ngược lại bản thân sẽ lâm vào hiểm cảnh. Đao pháp như thế, tràn ngập một loại hương vị thiết huyết, một đi không trở lại!
Cho nên hắn đã dẫn phát được sự cộng minh cùng tam lão.
- Chín tên đại hán, hai ngự yêu sư không ngờ lại bị một mình ngươi tiêu diệt toàn bộ, tiểu tử giỏi lắm, có dũng có mưu!
Lúc này, Kiều Lão Hầu Tử cũng phản ứng, bàn tay lớn vỗ vỗ bả vai Sở Vân cười lớn. Lão Ngư Vương cũng gật đầu phụ họa, tràn đầy đồng cảm nói.
- Thiết kế dụ địch là trí.
Ra tay chém giết địch là dũng. Tuy rằng Sở Vân còn nhỏ tuổi nhưng đã trí dũng song toàn, khó lường! Khó lường!
Sở Vân được người khác tán dương ngay trước mặt như thế có chút xấu hổ, cười gượng. Hắn cũng không cảm thấy cái gì, kiếp trước hắn vật lộn trong đủ loại hiểm cảnh, tuyệt địa, cửu tử nhất sinh. Phong hiểm trong đó so với một trận chiến này còn lớn hơn nhiều.
Tam lão không biết hắn là trọng sinh sống lại, kinh qua một chuyến này, đã hoàn toàn nhìn hắn bằng một con mắt khác. Trong ánh mắt ngoài thân thiết ra còn có
rất nhiều nhận thức cùng tán thưởng.
- Gã râu rậm này là ngự yêu sư. Địa vị không thấp, đến cùng có phải gian tế của hải tặc hay không, phải dựa vào dấu vết trên thân hắn rồi.
Nói xong Lão Hồng Thương ngậm rượu, phun thẳng lên lồng ngực của hắn.
Phốc!
Phần trước ngực lập tức nổi lên biến hóa!
Hiện lên hình xăm!
Hoa văn màu đen đầy tà ác, miêu tả một đầu cô lang vô cùng sống động. Đôi mắt đỏ bừng nửa khép nửa hở, tràn đầy khí tức xảo trá, hung tàn. Một con sói màu đen với đôi mắt đỏ hồng.
- Ah, hình xăm này!
Lão Hồng Thương kinh hô một tiếng.
- Tàn lang!
Lão Ngư Vương, Lão Hầu tử chấn động toàn thân.
- Tàn lang! Đúng là đoàn hải tặc Tàn Lang!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!