Chương 16: Tuổi nhỏ, tâm già, máu không lạnh (Thượng)!

Tiếng gió gào thét bên tai, cổ họng nóng như lửa đốt, sợ hãi và kinh hãi tràn ngập trong nội tâm, ánh mắt nhìn vào trong rừng rậm đang run lên kịch liệt.

Cái miệng mở lớn, bộ ngực phập phồng, thở dốc kịch liệt. Chòm râu dài thở hồng hộc, lúc này hận không thể sinh ra cái chân thứ ba để chạy trốn!

Thật không ngờ, trong rừng rậm này không ngờ lại có một con Mị Ảnh U Hạt Bức.

Tu vi mười chín năm, đạo pháp U Ảnh kịch độc bá đạo mãnh liệt, vừa thấy mặt, liền dùng độc giết chết Tửu Tao Cẩu.

Không có Tửu Tao Cẩu phối hợp tác chiến, chỉ lấy tu vi của Lục Đạo Đường Lang, không thể ngăn cản nổi đầu Mị Ảnh U Hạt Bức.

Sau khi Lục Đạo Đường Lang biến thành vong hồn dưới cái đuôi bò cạp của Mị Ảnh U Hạt Bức, sĩ khí đám người chòm râu dài xuống thấp đến cực điểm, không còn ý chí chiến đấu, quay người chạy trốn.

Đương nhiên Mị Ảnh U Hạt Bức không bỏ qua những kẻ to gan lớn mật này, dám xâm nhập vào sâu bên trong lãnh địa của nó, chẳng khác nào đưa thức ăn tới miệng.

Tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên, mỗi tiếng hét thảm có ý nghĩa là một người bị giết.

Bọn người chòm râu dài chạy phía trước, hàn ý tràn ngập trong nội tâm, biến thành một tòa băng sơn, đè nặng trong lòng. Sợ hãi cứ như thủy triều dâng lên, bao phủ tất cả ý niệm trong đầu bọn họ.

Chạy chạy chạy!

Trong đầu trống rỗng, không có bất kỳ suy nghĩ gì, giờ phút này, bọn họ chỉ muốn chạy trốn khỏi chết.

- A!

Đang chạy trốn, chỉ còn lại có ba người.

Chòm râu dài, mắt tam giác và tên nhân viên cửa hàng Nguyễn Nhị.

Mị Ảnh U Hạt Bức vẫn đang ở sau lưng, bám sát như hình với bóng. Thân thể của nó màu xanh da trời sáng bóng như vỏ sò, thân thể to lớn lắc lư. Hai bên sinh ra hai cánh, phía sau có cái đuôi dựng đứng, đầu châm của cái đuôi màu đỏ tươi, tản ra khí tức tử vong làm cho người ta sợ hãi.

Nó lẳng lặng phi hành, bay rất yên tĩnh, không phát ra một chút âm thanh, không phụ danh tiếng U Ảnh của nó. Bỗng nhiên hai cánh chấn động, nhanh chóng tiếp cận ba người đang chạy trốn.

Đuôi bò cạp vung lên, một đạo hào quang đỏ tươi, giống như phi đao, giống như đom đóm, đâm vào sau lưng mắt tam giác.

Bịch!

Không có bất kỳ phản kháng và giãy dụa nào, mắt tam giác ngã nhào xuống đất, theo lực quán tính, thân thể của hắn lăn mình quay cuồng, đụng vào một gốc cây, lúc này mới dừng lại.

Miệng hắn mấp máy, trong đồng tử vốn có thần thái, lúc này tán loạn vô quang.

Chỉ trong nháy mắt, Mị Ảnh U Hạt Bức đã nhào tới khuôn mặt của hắn.

Đây là cảnh tượng cuối cùng mà hắn nhìn thấy.

- Mẹ ơi!

Yết hầu tên nhân viên cửa hàng Nguyễn Nhị giật giật, kêu to, phát tiết cảm xúc sợ hãi cực đoan trong lòng. Tố chất thân thể của ngự yêu sư, cao hơn thường nhân rất nhiều.

Nhưng lúc này không cần đến chiêu thứ hai đã bị giết, rốt cuộc Nguyễn Nhị cảm thấy mình đã tới cực hạn, tốc độ giảm xuống, cách chòm râu dài càng ngày càng xa.

- Xin ngươi, đừng bỏ ta lại!

Hắn đưa tay kéo chòm râu dài nói.

- Cút ngay!

Chòm râu dài phất tay, đẩy tên nhân viên cửa hàng Nguyễn Nhị kia ra khỏi người mình. Nguyễn Nhị mất cân đối, phát ra một tiếng thét kinh hãi. Hoảng sợ nhìn mặt đất dưới chân, trong ánh mặt hiện ra một tia khẩn trương và hoảng sợ.

Nhưng sau một khắc, vang lên tiếng hai thân thể đụng nhau, đồng thời vang lên cùng một lúc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!