Chương 13: Lợi Trảo Hầu đấu với Tửu Tao Cẩu (Hạ)

Dù vậy, trong nội tâm gã có chòm râu dài vẫn không cho là đúng, đối phương chỉ là một tiểu hài tử. Nếu không vì thượng cấp cần cái túi đầy Tuyết Sa kia, chắc chắn sẽ không xuất động chiến lực như hắn.

Thời gian dần trôi qua, rừng rậm yên tĩnh lại, ánh trăng sáng tỏa hiện ra trên bầu trời. Ánh trăng thuần khiết, xuyên thấu qua tán lá cây, hình thành những đạo ánh sáng như ngọc. Trong mắt mọi người, không bởi vì ban đêm mà tầm nhìn không rõ, ngược lại càng thêm rõ ràng.

- Khí trời rất tốt, ranh con chạy không thoát đâu!

Gã có chòm râu dài mũi thở phì phò, lộ ra dáng tươi cười dữ tợn, ở dưới ánh trăng, Sở Vân lưu lại dấu vết lúc đứt lúc nối, nhưng vẫn thấy rất rõ ràng. Ở trước mặt đám giết người cướp của lão luyện như bọn họ, liền không che dấu được.

Nhưng bỗng nhiên!

Một đạo bóng đen, phát ra tiếng kêu quái dị, từ trên đỉnh đầu bay xuống.

Phốc!

Một tráng hán kêu một tiếng thảm thiết, ngã nhào xuống đất. Ngực trái của hắn lộ ra một miệng vết thương lớn, máu tươi từ đó chảy ra lên lán, mặt đất dưới chân nhanh chóng bị nhuộm đỏ.

Trái tim không cánh mà bay.

Thân thể của hắn run rẩy vài cái, sau đó bất động, vẻ mặt lúc chết vẫn hiện ra nét kinh hãi, chết không nhắm mắt!

- Chi chi chi chi!

Một bóng đen quỷ mị, đứng ở trên nhánh cây, phát ra tiếng cười man dại quỷ dị. Đúng lúc, gió đêm quét qua thân cây, ánh mặt trăng chiếu đến, lộ ra chân diện mục của bóng đen.

- Lợi Trảo Hầu!

Có người đứng tại chỗ phát ra tiếng kêu hoảng sợ đến cực điểm.

Lợi Trảo Hầu hung tàn thành tính, đôi mắt như chuông đồng lộ ra một tia huyết quang. Nó là một con trưởng thành, toàn thân bao phủ bởi bộ lông đen nhánh, cái đuôi vểnh cao, tứ chi thon dài, lợi trảo lăng lệ ác liệt. Trên cái trảo bên phải, đang cầm một quả tim của nhân loại.

Bịch bịch, trái tim vẫn đang nhảy lên.

Ừng ực.

Trong ánh mắt mọi người đầy sợ hãi, Lợi Trảo Hầu hé miệng, nuốt trái tim vào bụng. Loại yêu thú này, chuyên lấy trái tim làm thức ăn.

- Chi chi chi chi!

Nuốt trái tim vào bụng, huyết quang trong mắt của Lợi Trảo Hầu tăng vọt, đang điên cuồng khoa tay múa chân trên nhánh cây, phát ra tiếng cười khủng bố quái dị. Rất nhanh, huyết quang trong hai mắt của nó, khuếch tán ra ngoài, bao phủ toàn thân của nó.

Lập tức, từ trên người Lợi Trảo Hầu phát ra một cổ khí tức nguy hiểm làm cho lòng người sợ hãi.

- Mẹ khiếp, thì ra con khỉ này đã lĩnh ngộ Thị Huyết đạo pháp!

Chòm râu dài chửi bới một tiếng, vỗ cái túi da đen bên hông, đồng thời hét lớn một tiếng,

- Xuất hiện đi, Tửu Tao Cẩu!

Một đạo hắc quang từ trong túi da bắn ra, rơi xuống mặt đất, hiện ra một con chó đuôi màu đen. Không giống bình thường, cái mũi chó vừa lớn vừa đỏ, từ bên trong mũi có vài sợi lông màu đen. Lúc nhìn thấy Lợi Trảo Hầu, lập tức khom người nhe răng, phát ra tiếng sủa đầy uy hiếp.

Yêu thú hoang dại, không có ngự yêu sư chỉ huy, trí tuệ cũng không xuất sắc. Dựa theo nguyên tắc đầu tiên tiêu diệt uy hiếp lớn nhất, ánh mắt khát máu của Lợi Trảo Hầu lóe ra lệ quang, tập trung tính chất uy hiếp lên Tửu Tao Cẩu có uy hiếp lớn nhất, hoàn toàn không để ý đến những địch nhân yếu nhược xung quanh.

- Chi...

Lợi Trảo Hầu dùng sức đạp lên thân cây dưới chân một cái, giống như một quả đạn pháo, lao thẳng về phía Tửu Tao Cẩu. Không cam lòng yếu thế, gầm rú một tiếng, sau đó cũng dùng sức đạp mạnh một cái, bay từ dưới đất lên.

Phanh!

Song phương đụng vào nhau một cái kịch liệt giữa không trung, cân sức ngang tài, phát ra tiếng trầm đục. Sau đó rơi xuống đất, lâm vào trong cuộc chiến đấu vật lộn đầy huyết tinh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!