Lời nói của người đàn ông rơi vào tai cô, kèm theo hơi ấm nóng bỏng truyền từ bàn tay đang nắm lấy tay cô của anh, dưới ánh sáng mờ ảo, bầu không khí giữa hai người có chút mờ ám tựa như những cặp tình nhân.
Nhịp tim Thẩm Thu Ý đập thình thịch, mang theo chút rung động, cô lẩm bẩm, ý muốn giải thích, chỉ là bỗng nhiên không biết nên nói gì…
Thật ra cô rất muốn rời khỏi nơi này.
Ai ngờ trên đường ra ngoài lại gặp được Vân Phong.
Nếu nói người cô hy vọng gặp được là ai thì tất nhiên người đó sẽ là anh…
Vốn dĩ đến đây là để tìm kiếm cô, Vân Phong rũ mắt nhìn xuống cô gái, nghĩ đến tối nay Triệu Bành Việt vẫn luôn ở bên cạnh cô, trong lòng không khỏi ghen tuông, cười nói: "Sao thế, cậu không nhảy một điệu với đàn anh Triệu của cậu à?"
Cô ngơ ngác: "Vì sao tôi lại phải nhảy với anh ấy cơ chứ?"
Cô ngẩng đầu nhìn gương mặt mờ mịt khó hiểu của người đàn ông, trong lòng có chút không thoải mái, dùng giọng điệu nhẹ nhàng trêu chọc lại anh: "Hơn nữa không phải càng có nhiều cô gái đến tìm cậu để mời nhảy chung hay sao?"
"Không có ai tìm tôi cả."
Anh đưa đầu lưỡi chạm vào hàm trên, đuôi lông mày hơi nhướng: "Nhưng thật ra có một người chủ động nhào vào trong lồng ngực tôi."
"…"
Thẩm Thu Ý cúi gương mặt đang đỏ bừng xuống, nói sang chuyện khác: "Vậy cậu có muốn ở lại để khiêu vũ không?"
Anh cười một cách giễu cợt: "Cậu cảm thấy tôi biết khiêu vũ à?
"Cũng đúng, anh là một ông lớn luyện tập thể thao, việc anh không biết nhảy là hết sức bình thường. Cô khẽ cắn môi, tim đập như trống, hỏi:"Nếu không thì để tôi dạy cho cậu nhé?"
"Cậu biết nhảy sao?"
"Tôi biết nhảy một chút…
"Lúc trước, sau khi tốt nghiệp, bởi vì lý do công việc nên cô đã tham gia một số tiệc nhảy. Vân Phong cong môi và nói:"Vậy được."
Vốn dĩ Thẩm Thu Ý muốn rời đi, nhưng bởi vì anh ở đây, cho nên cô muốn ở lại bên cạnh anh lâu thêm một chút.
"Vậy… cậu đặt tay của cậu lên eo tôi trước.
"Cô dạy anh. Vài giây sau, cô cảm giác được bàn tay ấm áp của người đàn ông đang ôm lấy vòng eo uyển chuyển của mình, anh nhẹ nhàng kéo cô lại gần cơ thể anh, sau đó bàn tay còn lại của cô vừa giơ lên đã được Vân Phong nắm lấy. Giọng nói của anh vang lên, tựa như đang vuốt ve tai cô bằng những hạt nhỏ:"Có phải vậy không?"
Gương mặt ửng đỏ của Thẩm Thu Ý vẫn còn phai hết thì bây giờ vì câu nói của anh mà nó lại tiếp tục đỏ lên, cô giữ bình tĩnh và nói: "Đúng rồi…
"Vì thế cô dẫn theo anh bắt đầu khiêu vũ. Nhịp tim của Thẩm Thu Ý đập như nai con chạy loạn, bởi vì đây là lần gần nhất hai người dựa gần nhau. Âm nhạc chậm rãi văng vẳng bên tai, Thẩm Thu Ý cảm nhận được hơi thở nhợt nhạt của Vân Phong rơi trên đỉnh đầu của mình, cô xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu, một lúc lâu sau, cô nghe anh thản nhiên nói:"Khiêu vũ là như thế này sao?"
"Hả?"
Cô quay người nhìn mọi người xung quanh, nhận ra động tác giữa hai người họ và mọi người đều không khác nhau lắm: "Động tác đều đúng, không có vấn đề gì chứ?"
"Người khác đều có…" Anh liếm môi, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cô: "Đối mặt."
"?"
Vẻ mặt anh bình tĩnh hỏi: "Trong khiêu vũ thì ánh mắt không quan trọng sao? Hay là cậu không muốn nhìn tôi?"
Thẩm Thu Ý mím môi, ngẩng đầu đối diện với đôi mắt đen nhánh và sâu xa của anh, anh cũng nhìn cô, trái tim của cô không chịu khống chế mà đập loạn, cảm giác toàn bộ cơ thể đều đang nóng dần lên, bàn tay đặt ở bả vai anh đổ rất nhiều mồ hôi.
Cả hai người chậm rãi di chuyển bước nhảy của họ theo tiếng nhạc, Thẩm Thu Ý cảm nhận được ánh mắt của người đàn ông đang rơi trên người cô, không biết có phải bởi vì ánh đèn và hoàn cảnh xung quanh hay không, bầu không khí có chút dịu dàng lưu luyến, tựa như một đợt thủy triều như muốn nhấn chìm cô.
Cô có một hy vọng xa vời rằng bài hát này có thể lại dài hơn một chút, như vậy thì cô có thể vô tư nhìn anh lâu thêm một lúc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!