Hơi thở kiều diễm quẩn quanh, ánh trăng tràn vào phòng, ánh sáng và bóng tối chiếu vào hai người.
Thẩm Thu Ý vẫn đang ngủ mơ, lông mày hơi nhíu lại, dường như mơ thấy cái gì, không đáp lại Vân Phong.
Vân Phong nhìn cô gái ở dưới thân, ánh mắt nóng rực, trầm giọng khàn khàn nói: "Thẩm Thu Ý, có phải cậu đang mơ về người đó không?"
Có phải mơ về người cô yêu thầm hồi cấp ba, hay là đến bây giờ vẫn thích, ngay cả trong mơ cũng mơ thấy người đó?
Rốt cục là ai, có thể khiến cô canh cánh trong lòng lâu đến vậy?
Trong tim người đàn ông như bị lửa đốt, mùi giấm tràn ngập.
Cô gái trong ngực mảnh khảnh, lặng lẽ rúc vào trong vòng tay anh, làn da trắng nõn như thạch, đôi môi đỏ mọng, thổ khí như lan*, âm thanh hừ nhẹ gợi lên sự chiếm hữu và khao khát của người đàn ông, mùi giấm lại càng rõ ràng.
(*) Thổ khí như lan: hơi thở tựa hoa lan, dùng để miêu tả dáng vẻ hô hấp của mỹ nhân động lòng người.
Ánh mắt Vân Phong dừng lại trên môi cô, anh cố gắng hết sức kiềm chế ham muốn hôn cô.
Không muốn lợi dụng người khác.
Một lúc sau, anh nhắm mắt lại, đứng dậy giúp cô đắp chăn, đứng dậy nhìn người đang nằm trên giường, ánh mắt dần mất đi dục vọng, trở nên thanh tịnh hơn một chút.
Anh bước ra khỏi phòng ngủ, chú ý tới đèn dưới sàn tự động bật sáng.
Ra khỏi phòng ngủ, anh đóng cửa lại.
Điện thoại vừa hay vang lên, anh nhìn thấy cuộc gọi tới của Lộ Xuyên.
Vừa bắt máy, giọng nói bên kia đã truyền đến: "Sông Ngầm, tới không? Mấy anh em đều ở đây cả."
"Không đi.
"Vân Phong đi ra ngoài ban công, dựa vào lan can, từ trong túi móc ra hộp thuốc lá. Đầu ngón tay kẹp một điếu thuốc, cho vào miệng rồi bật lửa, ngọn lửa tàn lóe lên trên tàn thuốc mấy lần, chiếu sáng đôi mắt đen đang cụp xuống của anh. Sau khi phun ra sương trắng, Lộ Xuyên ở đầu bên kia hỏi anh vì sao không tới, không phải mới từ nơi khác trở về sao? Vân Phong quay đầu nhìn ra bên ngoài, bình tĩnh nói:"Không có tâm trạng, các cậu tự chơi đi."
Lộ Xuyên nghe được giọng nói rầu rĩ của anh có gì đó là lạ, trước giờ Vân Phong vẫn luôn sôi nổi vui vẻ:
"Cậu sao thế? Tâm trạng không tốt à?"
Vân Phong khẽ cười một tiếng: "Đúng là có đôi chút."
"Rốt cục có chuyện gì vậy? Tâm trạng không tốt thì tới uống rượu đi."
"Không uống, tôi định về nhà nghỉ ngơi."
"Gì cơ? Cậu không có ở nhà à?"
Vân Phong trầm mặc một lát: "Ừm, tối nay cùng một người tổ chức sinh nhật."
Lộ Xuyên bên kia còn chưa kịp phản ứng: "Vậy được, cậu về sớm nghỉ ngơi đi. Chu Phi Trì bảo cậu ngày mai đừng đến câu lạc bộ, nghỉ thêm nửa ngày đi."
Đầu bên kia vừa muốn cúp máy, Vân Phong đột nhiên nói: "Chờ một chút."
"Hả?"
"Hỏi cậu một chuyện." Vân Phong liếm môi, nửa ngày mới thốt ra vài từ từ cổ họng: "Cậu có biết người Thẩm Thu Ý yêu thầm hồi cấp ba là ai không?"
"Tôi không biết, sao thế, cậu hỏi cái này làm gì?"
Lộ Xuyên đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, sững người: "Cậu nói sinh nhật, chắc không phải tổ chức sinh nhật cho Thẩm Thu Ý đấy chứ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!