Sau khi trận đấu so tài kết thúc thì có mười phút nghỉ giải lao, trừ các thành viên câu lạc bộ Taekwondo phải học tiết thứ hai, những người còn lại lần lượt rời đi.
Mã Thiệu Nguyên một mình đi đến nhà vệ sinh, cậu ta nhìn mặt bản thân trong gương, mũi bầm mắt sưng, lộ rõ vẻ thảm hại.
Mắt cậu ta nheo lại, vùi đầu dùng nước sạch rửa mặt.
Xung quanh có mấy nam sinh đi ngang qua, vỗ vai cậu ta, khích lệ: "Đã giỏi lắm rồi."
Lòng tự trọng mãnh liệt dâng lên trong lòng, Mã Thiệu Nguyên cúi đầu không nói gì.
Đến khi người khác đi rồi, cậu ta chậm rãi ra khỏi nhà vệ sinh, sau đó đi về phía cửa phòng tập.
Tầng một trống rỗng yên tĩnh, cậu ta đi được mấy bước thì nhìn thấy mấy nam sinh dựa vào cầu thang phía trước đang cười đùa vui vẻ.
Cậu ta nhận ra, đây là mấy nam sinh khối 12, ở trong trường học vô cùng khoe khoang kiêu căng.
Mà đứng ở trung tâm nhất, là Lục Kiêu Trần.
Đáy mắt Mã Thiệu Nguyên hơi kích động, thu hồi tầm mắt, tiếp tục đi về phía trước.
Khi đi ngang qua bọn họ, một giọng nam lười biếng gọi cậu ta: "Này.
"Mã Thiệu Nguyên dừng lại. Vân Phong đút hai tay vào túi, đi đến trước mặt cậu ta, cười chế giễu:"Lục Kiêu Trần, tên vừa rồi bị cậu đánh là cậu ta hả?"
Mã Thiệu Nguyên nghe được lời nhục nhã này, lạnh lùng nhìn Lục Kiêu Trần:
"Thi đấu thắng thua là chuyện rất bình thường, đàn anh Lục sao lại nhỏ mọn như vậy, còn kêu người khác đến mỉa mai tôi?"
Mấy nam sinh khác đều bật cười, Vân Phong than nhẹ một tiếng, vỗ bả vai cậu ta: "Mẹ nó ông đây lười mỉa mai cậu, hôm nay đến tìm cậu là vì cậu dám bắt nạt em gái tôi, biết chưa?"
Mã Thiệu Nguyên sững sờ hai giây, Chu Phi Trì ở bên cạnh cười bổ sung: "Vân Nghê, nhớ ra chưa?
"Trong đầu Mã Thiệu Nguyên chấn động. Vân Nghê là em gái của anh ấy?!"Cậu rất giỏi mà phải không? Làm lớp phó thể dục nên kiêu ngạo muốn làm trời à? Mấy hôm trước tôi bận nên không rảnh tìm cậu."
Vẻ mặt Vân Phong hung ác, nắm lấy cổ áo của cậu ta: "Có phải cậu cảm thấy cuộc sống ở trường trung học số 1 này quá yên bình hay không?
"Sắc mặt Mã Thiệu Nguyên trắng bệch, hoàn toàn bị khí thế của anh ấy đè bẹp. Giả Phi ở bên cạnh không khỏi mỉa mai:"Đường đường là quán quân Taekwondo cấp thành phố, một tên trai tráng cao 1 mét 8, vậy mà lại không biết xấu hổ bắt nạt một cô gái."
"Người anh em, nhân phẩm của cậu đúng là không tốt.
"Mã Thiệu Nguyên cứng họng không trả lời được, hoàn toàn không thể phản bác. Vân Phong lạnh lùng nhìn cậu ta, gằn từng chữ nói:"Hôm nay ở trường nên tôi không muốn ra tay. Tôi cảnh cáo cậu, còn dám đến gần em tôi thì đích thân tôi sẽ dạy cậu phải làm người như thế nào, biết chưa?"
Mã Thiệu Nguyên cúi đầu, giọng run nhẹ: "Biết, biết rồi…
"Cuối cùng Vân Phong vẫn thả cậu ta đi. Cậu ta đi rồi, Vân Phong nói đùa với Lục Kiêu Trần:"Hôm nay cậu xuống tay có chút kiềm chế, không phải phong cách thường ngày của cậu."
Lục Kiêu Trần cười: "Cậu nghĩ là đi đánh nhau à?
"Trên sân đấu Taekwondo không thể vì trút giận mà đánh nhau, nhưng nếu không có dịp hôm nay thì tình huống có lẽ sẽ khác. Cuối cùng, mấy nam sinh nói muốn đến sân bóng rổ chơi một lát, Lục Kiêu Trần nói anh đi vào trước nói với huấn luyện viên một tiếng. Anh đi đến phòng tập, vừa vào cửa đã nhìn thấy Mã Thiệu Nguyên đứng ở sau cột đá bên cạnh, dường như là đặc biệt đợi anh. Mã Thiệu Nguyên đi lên trước, do dự một chút, mấp máy môi:"Đàn anh Lục, hôm nay anh ứng chiến... là vì Vân Nghê phải không?"
Lục Kiêu Trần không nói gì.
"Xin lỗi, lúc trước tôi rất tự phụ, cảm thấy có thể dễ dàng đánh bại anh, bây giờ nhớ lại những lời đó thì cảm thấy như vả mặt vậy, anh thật sự rất giỏi."
Mã Thiệu Nguyên thật sự bị đánh phục rồi.
"Tôi không cần lời xin lỗi của cậu."
Lục Kiêu Trần ngước mắt nhìn cậu ta, sau đó thản nhiên lên tiếng: "Người cậu nên xin lỗi là em ấy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!