Vân Nghê ngẩng đầu, lập tức đối diện với ánh mắt đang nhìn chăm chú của anh.
Cô chột dạ phủ nhận: "Không có gì ạ, chỉ là trong tiết thể dục vừa rồi em phải chạy nên cảm thấy có hơi mệt…"
Cuối cùng Lục Kiêu Trần đứng lên, liếc nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Đi thôi."
"Vâng.
"Hai người đi về phía khu dạy học của khối 12, Vân Nghê im lặng đi theo phía sau anh, cô cố gắng bước đi nhanh nhất có thể, nhưng đôi chân giống như bị một sợi dây kéo căng, chỉ cần dùng sức một chút thì sẽ rất đau. Lục Kiêu Trần nghiêng đầu, lặng lẽ nhìn dáng vẻ lúc này của cô. Vân Phong vẫn chưa xuống dưới, hai người đi đến vườn hoa trước khu dạy học của khối 12, lúc đi ngang qua một chiếc ghế gỗ, anh nói:"Ngồi ở đây chờ anh của em một lát.
"Vân Nghê đồng ý, khi ngồi xuống, cơn đau nhức ở chân của cô dường như đã đỡ hơn một chút. Lục Kiêu Trần quay người rời đi, cô nghĩ chắc anh đã đi về nên từ trong cặp lấy khăn giấy ướt ra lau mồ hôi trên mặt. Vài phút sau, đột nhiên trong lồng ngực cô xuất hiện một chai nước. Cô ngây ngốc ngẩng đầu, nhìn Lục Kiêu Trần đứng trước mặt, anh đang mở nắp của một chai nước khác, sau đó ngửa đầu uống nước, hầu kết lên xuống, không nói chuyện cũng không nhìn cô. Trong lòng Vân Nghê ấm áp, nhẹ nhàng nói với anh:"Cảm ơn anh…
"Một lúc sau, bóng dáng Vân Phong đã xuất hiện dưới khu dạy học. Lục Kiêu Trần đi qua, Vân Phong nhìn thấy anh và Vân Nghê cách đó không xa thì cười nói:"Cảm ơn nhé người anh em, thầy Trương lải nhải nhiều quá, tôi nghe xong mà lỗ tai muốn bỏ đi cmnl."
"Hình như chân của em gái cậu bị thương."
Lục Kiêu Trần nói.
"Hả? Bị thương?!"
"Cậu đi xem em ấy đi.
"Chàng trai nói xong câu này thì lập tức quay người rời đi. Bên kia, Vân Nghê vừa thu dọn cặp sách xong thì thấy Vân Phong chạy chậm đến trước mặt mình, cúi đầu đánh giá chân của cô, đôi lông mày nhíu lại:"Lục Kiêu Trần vừa nói với anh chân của em bị thương, xảy ra chuyện gì sao?"
"À, không có gì, chỉ là bắp chân của em hình như bị căng cơ thôi…"
Vân Phong kêu Vân Nghê ngồi xuống, cẩn thận kiểm tra cho cô, may thay tình trạng vẫn chưa nghiêm trọng lắm:
"Tự nhiên đang êm đẹp sao em lại bị thương? Có phải vừa mới bị trong tiết học thể dục lúc nãy không? Em thấy sao rồi, có đau không?"
Tuy rằng từ trước đến nay dáng vẻ của Vân Phong trông có vẻ vô tâm, bình thường cũng hay bắt nạt cô.
Nhưng khi Vân Nghê thật sự gặp phải vấn đề gì đó, anh ấy lập tức trở nên nhẹ nhàng và trưởng thành, trở thành một người có thể gánh vác tất cả vì cô.
Vân Nghê nhìn anh ấy, chóp mũi có chút chua xót, dường như những cảm xúc uất ức đang dâng trào, cô cúi đầu đáp lời, giọng nói có chút nghẹn ngào.
Vân Phong hiểu rất rõ cô nên đã lập tức nhận ra có điều gì đó không đúng: "Rốt cuộc em bị sao vậy?"
Vân Nghê mím môi: "Không có gì đâu…"
Vân Phong nhíu mày, đứng dậy rồi ngồi bên cạnh cô:
"Em đừng khóc, anh ở đây, nói anh nghe chuyện gì đã xảy ra có được không? Hay là có ai bắt nạt em hả?"
Cuối cùng, Vân Nghê vẫn kể cho anh ấy nghe chuyện xảy ra giữa cô và Mã Thiệu Nguyên.
Vân Phong nghe xong, gương mặt trở nên tối sầm, không nghĩ tới em gái của mình lại bị bắt nạt như vậy, anh ấy tức giận đến mức chửi bậy:
"Con mẹ nó, thằng nhóc đó có bị ngu không? Chỉ bởi vì em nói cậu ta có một câu mà cậu ta đã ức hiếp em như vậy?"
Vân Phong lập tức nổi giận: "Em nói cho anh nghe xem, cậu ta tên là gì?"
"Anh, anh đừng…
"Vân Nghê hiểu rất rõ tính tình của anh trai mình, nếu anh ấy biết tên của cậu ta là Mã Thiệu Nguyên thì chắc chắn sẽ đi tìm cậu ta tính sổ. Cũng không phải cô sợ Mã Thiệu Nguyên, mà do bây giờ Vân Phong đã là học sinh lớp 12, cho nên cô không muốn anh ấy gặp thêm rắc rối nào chỉ vì cô. Vân Nghê nói Vân Phong không cần phải xen vào việc này, cô sẽ tự mình nghĩ cách giải quyết. Cô thuyết phục anh ấy một lúc lâu, cuối cùng giữ chặt tay anh ấy, nũng nịu nói:"Anh, em đói bụng quá, em muốn ăn cơm, chúng ta đi tìm ba mẹ được không?
Hôm nay chúng ta còn phải chúc mừng sinh nhật cho mẹ nữa đó."
Vân Phong nheo mắt, cuối cùng chỉ có thể kìm nén cơn giận: "Được rồi, đi ăn cơm trước.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!