Đàn anh hô lên một tiếng "tập hợp
", các thành viên trong câu lạc bộ nhanh chóng chạy đến phòng tập. Mọi người vừa nhìn thấy Lục Kiêu Trần đứng bên cạnh huấn luyện viên thì không khỏi nhỏ giọng nghị luận…"Hôm nay Lục Kiêu Trần thật sự tới đây để dạy chúng ta huấn luyện à?"
"Nghe nói anh ấy là đai đen tam đẳng, trình độ có thể sánh ngang với huấn luyện viên, lúc trước khi anh ấy vẫn còn trong câu lạc bộ, mọi người thường gọi anh ấy là chân gió lốc…"
"Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh ấy mặc võ phục, so với đồng phục học sinh thì đẹp trai hơn rất nhiều."
"Mặc cái gì không quan trọng, chủ yếu phải xem khuôn mặt có đẹp hay không…"
Giang Nguyệt đứng ở hàng phía sau, kích động nắm lấy tay của Biện Mạn Mạn:
"Cậu nói ở đây có trai đẹp, đúng thật là không lừa tớ! Chàng trai này đẹp trai quá đi hu hu hu!"
"Tất nhiên rồi, có chuyện tốt như vậy thì sao tớ có thể không dẫn theo cậu được chứ?
"Vân Nghê nhìn về phía Lục Kiêu Trần, trong lòng rất kinh ngạc. Thì ra anh cũng biết chơi Taekwondo. Sau khi tất cả các thành viên trong câu lạc bộ tập hợp, một cô gái đứng ở đầu hàng nở nụ cười rạng rỡ, thay mặt cho rất nhiều người ở đây đặt ra câu hỏi:"Huấn luyện viên, xin hỏi hôm nay đàn anh Lục dẫn dắt chúng em cùng nhau huấn luyện phải không ạ?"
Huấn luyện viên Cù Mậu Thực khẽ mỉm cười, nhìn về phía người bên cạnh: "Cậu thấy sao? Có muốn cân nhắc lại không?
"Lục Kiêu Trần quay đầu, tùy ý nhìn về đám người. Vân Nghê đúng lúc đối diện với ánh mắt của anh, hai người bốn mắt nhìn nhau. Cô sửng sốt. Ngay sau đó, khóe môi anh cong lên, giọng nói nhẹ nhàng:"Không được, tối nay tôi còn có việc, để hôm khác quay lại đi."
Mọi người tỏ ra tiếc nuối, Cù Mậu Thực cười nói: "Không sao, vậy thì để hôm khác, tôi biết trong rất nhiều học sinh lớp mười đến đây hôm nay, có không ít người đánh Taekwondo khá tốt, có dáng vẻ của cậu năm đó, chẳng hạn như chàng trai đang đứng ở đầu hàng này…"
Đột nhiên có một nam sinh tiến lên phía trước một bước và nói: "Xin chào huấn luyện viên, em là Mã Thiệu Nguyên, học sinh lớp 10A9, năm trước từng đạt giải quán quân trong một cuộc thi Taekwondo cấp thành phố."
Những người ở hàng phía sau không khỏi lên tiếng khen ngợi: "Cmn, giỏi quá vậy…"
Mã Thiệu Nguyên nhìn về phía Lục Kiêu Trần, cậu ta mỉm cười, trong mắt lộ ra vẻ kiêu ngạo: "Đàn anh Lục, tôi đã hâm mộ anh từ rất lâu, biết anh đánh Taekwondo rất giỏi, tôi muốn tận mắt nhìn thấy thực lực của anh, không biết có thể cùng anh so tài một trận được không?"
"Ồ wow!"
Giang Nguyệt nhón chân nhìn người đang nói chuyện, đôi mắt nhìn chằm chằm: "Ủa, đây không phải là Mã Thiệu Nguyên của lớp chúng ta hay sao?"
Biện Mạn Mạn cười: "Ngoại trừ cái tên hay ra vẻ đó thì còn có thể là ai nữa."
Phía sau Mã Thiệu Nguyên có người nói:
"Nếu đàn em Mã đã giỏi như vậy, không bằng trước tiên so tài với tôi một chút? Tôi cũng khá giỏi."
"Tôi cũng cảm thấy rất hứng thú, muốn so tài với đàn em Mã…"
Mã Thiệu Nguyên nghe vậy thì không khỏi nhếch môi, nhún vai: "Xin lỗi, trong mắt của tôi thì cũng chỉ có một mình đàn anh Lục là có chút khiêu chiến, tôi không có hứng thú đi tra tấn những người khác."
"Chết tiệt, tên này nói chuyện cũng quá phách lối rồi…"
"So tài! So tài! Đàn anh Lục đánh cậu ta!"
Mọi người ồn ào la lối, cuối cùng, Lục Kiêu Trần ngước mắt lên, thờ ơ liếc nhìn về phía Mã Thiệu Nguyên, cuối cùng cũng lên tiếng: "Ngại quá, tôi cũng không có hứng thú đi tra tấn mấy tên cùi bắp.
"Mọi người không khỏi hít một hơi thật sâu. Lời nói này quá tàn nhẫn, cũng chỉ có mình Lục Kiêu Trần dám nói! Vẻ mặt Mã Thiệu Nguyên lập tức cứng đờ, vừa định phản bác thì nhìn thấy động tác ra hiệu dừng lại của huấn luyện viên:"Buổi tối thứ sáu tuần sau có một cuộc thi khiêu chiến, đến lúc đó mọi người có thể so tài lẫn nhau.
Hôm nay chúng ta vẫn tập trung vào việc huấn luyện, Trương Lực, trước tiên em hãy dẫn mọi người xếp thành hàng ngay ngắn, sau đó chạy một vòng."
"Dạ!
"Mọi người vây quanh phòng tập và bắt đầu khởi động làm nóng cơ thể. Cù Mậu Thực nhìn hàng người đang chạy, nói với Lục Kiêu Trần:"Trong lớp học mới lần này có rất nhiều cô bé sẵn sàng đến đây để học Taekwondo, điều này thật sự không tệ lắm.
"Lục Kiêu Trần trả lời, rồi nhìn về Vân Nghê đang chạy ở phía trước đội. Vóc dáng cô hơi thấp, hai tay đung đưa, lúc chạy tóc đuôi ngựa đằng sau tung bay, khuôn mặt trắng trẻo phúng phính hơi mang nét trẻ con lộ vẻ ửng hồng. Cơ thể cô mềm như bông, hơn nữa còn rất nhát gan, cô như vậy mà cũng có thể đánh võ sao? Khóe môi Lục Kiêu Trần cong lên."Cậu sao vậy? Đang cười cái gì à?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!