Gần mười giờ sáng, Lục Kiêu Trần đưa Vân Nghê đến dưới tòa nhà dạy học.
"Khoảng lúc nào sẽ đánh giá xong?"
"Có lẽ khoảng một tiếng nữa…"
"Được, anh ở ngay gần trường, khi nào xong anh sẽ đón em.
"Cô nhẹ nhàng gật đầu, đầu ngón tay nghịch nghịch chiếc túi vải. Sắc hồng ở tai vẫn chưa tan đi. Lục Kiêu Trần thấy cô gái nhỏ sau khi chủ động nói"thích anh" xong thì cứ ngượng ngùng như vậy, anh giơ tay ấn nhẹ đỉnh đầu cô, cuối cùng mở miệng cười nói: "Mau lên lầu đi."
Vân Nghê đáp lại rồi quay người chạy vào tòa nhà giảng dạy.
Sau khi đi lên cầu thang và không nhìn thấy Lục Kiêu Trần nữa, Vân Nghê mới nhẹ nhàng hít một hơi, cả người từ từ thả lỏng.
Cô cũng không biết bản thân vừa rồi sao có thể dũng cảm nói ra câu thích anh...
Nhưng cô không hề hối hận, bởi vì những lời này đã giấu kín trong lòng cô rất lâu rồi.
Vân Nghê sờ lên gò má nóng bừng của mình, nghĩ đến dáng vẻ Lục Kiêu Trần cười với mình, trong lòng cảm thấy rạo rực, cả không khí dường như trở nên ngọt ngào.
Đây chính là cảm giác được ở bên người mình yêu sao?
Thật sự rất hạnh phúc...
Đến cửa lớp, Vân Nghê đã điều chỉnh lại cảm xúc của mình, cô đi vào chỗ ngồi, Biện Mạn Mạn và Giang Nguyệt đều đã đến, thấy cô đến, hai người vội vàng quan tâm hỏi:
"Nghê Nghê, hôm nay cậu có khỏe không? Còn đau đầu không?"
Vân Nghê mỉm cười lắc đầu: "Tớ không sao."
Biện Mạn Mạn: "Tối hôm qua cậu về bằng cách nào?"
Giang Nguyệt: "Sau cùng là tớ đưa cậu ấy về nhà, vì đàn anh Lục không tiện."
Cô ấy tỏ vẻ tò mò nhìn Vân Nghê: "Còn chưa hỏi cậu đấy, tối qua sau khi đàn anh Lục đón cậu đi, hai người đã làm gì?"
Biện Mạn Mạn cũng sáp gần tới: "Tớ cũng muốn nghe!"
Bị tra hỏi, Vân Nghê ngượng ngùng lẩm bẩm: "Không có gì đâu, chỉ là… tớ và anh ấy ở bên nhau rồi."
"Trời ạ!!!"
"Hai người như vậy có phải hơi nhanh rồi không?!"
Hai người hưng phấn muốn nhảy dựng lên, Vân Nghê vội vàng ra hiệu để hai người họ nói nhỏ xuống, Giang Nguyệt nắm tay cô:
"Chi tiết! Chi tiết! Bọn tớ muốn nghe chi tiết!"
Biện Mạn Mạn: "Là đàn anh Lục tỏ tình với cậu sao?!"
Nghĩ tới đây, Vân Nghê nằm trên bàn, che đi nửa khuôn mặt đỏ bừng: "Ừm, tính ra thì là tớ tỏ tình với anh ấy trước..."
Cả hai người: "Hả?!?!"
Sau đó Giang Nguyệt và Biện Mạn Mạn biết được chuyện tối qua, hai người ôm bụng cười lớn, Giang Nguyệt giơ ngón tay cái cho Vân Nghê: "Nghê Nghê, cậu đúng là đã không nói thì thôi, vừa nói đã làm người ta kinh sợ, đúng là rượu vào khiến người ta can đảm hơn, cậu buồn cười quá."
"..." Vân Nghê khóc không ra nước mắt.
Đây chắc chắn là chuyện ngu ngốc nhất mà cô từng làm trong đời.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!