Chương 5: Mềm mại

Cái gì gọi là "Ai nói anh là người tốt"?

Vân Nghê không hiểu ý anh, đột nhiên không biết nên trả lời thế nào.

Đôi mắt ngây thơ của cô gái mở to đến mức tròn xoe.

Dáng vẻ trông thật thuần khiết.

Lục Kiêu Trần nhìn cô, tính cách buông thả trong người được khơi dậy, một lúc sau anh cúi mặt xuống che giấu một cảm xúc nào đó, anh dập tàn thuốc, nhả ra làn khói thuốc cuối cùng.

Anh hơi vươn người, tùy ý nhặt một chiếc mũ bảo hiểm khác trên xe máy lên đưa cho cô, giọng anh có chút khàn khàn: "Đội vào."

"Hả?"

"Không phải em nói anh là người tốt sao?"

Lục Kiêu Trần nhướng đôi lông mày, thản nhiên nhìn cô: "Bây giờ người tốt sẽ đưa em về nhà."

Vân Nghê sửng sốt, không ngờ tới anh lại muốn đưa cô về, cô xấu hổ từ chối: "Không cần phải phiền phức vậy đâu, thật ra anh chỉ cần đặt cho em một chuyến xe hay chỉ đường cho em thôi cũng được…"

Lục Kiêu Thần lười biếng nói: "Không có phần mềm đặt xe."

"..."

"Không biết đường."

Anh đối diện với ánh mắt cô, nhàn nhã hỏi: "Sợ anh lừa bán em à?

"Vân Nghê vội vàng lắc đầu. Anh đã nói đến vậy rồi, cô cũng không còn cách nào khác đành ngoan ngoãn cầm lấy chiếc mũ bảo hiểm. Cô đội mũ vào, chiếc mũ bảo hiểm lỏng lẻo to hơn đầu cô rất nhiều, thậm chí nó còn che mất một nửa tầm nhìn của cô, cô phải lấy tay giữ chiếc mũ mới có thể nhìn thấy đường đi. Lục Kiêu Trần giơ tay giúp cô gặt kính mũ bảo hiểm xuống, nhẹ giọng nói:"Đầu nhỏ."

"...

"Lẽ nào không nên nói là mũ bảo hiểm quá to hay sao? Anh vặn chìa khóa xe, lấy điện thoại từ trong túi ra, gửi tin nhắn thoại cho Chu Phi Trì:"Tôi đi trước đây.

"Đầu bên kia: [Chết tiệt, tôi sắp làm xong việc rồi, cậu đợi tôi một lúc thì chết hả.] Lục Kiêu Trần trả lời: [Đúng vậy, vậy nên đi trước đây.] Chu Phi Trì:"..."

Lục Kiêu Trần cất điện thoại vào túi, quay ra nhìn Vân Nghê: "Lên xe.

"Vừa nãy khi anh đang nhắn tin, Vân Nghê đứng bên cạnh, cô nhìn thấy vài cô gái đứng ở cửa quán bar đang nhìn về phía cô, ánh mắt trắng trợn phán xét cô và Lục Kiêu Trần, như thể vẫn còn đang thảo luận vấn đề gì đó. Cô bỗng dưng cảm thấy hơi xấu hổ, nghe thấy lời nói của anh, cô nhanh chóng lên xe. Sau khi ngồi lên xe, cô nói gì đó, Lục Kiêu Trần đội mũ bảo hiểm lên, quay đầu lại nhìn cô, từ mũ bảo hiểm truyền ra một giọng nói trầm trầm:"Bám chặt áo vào."

"Ồ...

"Cô nhìn xuống vòng eo thon gọn của chàng trai, lúng túng bám vào góc áo ngắn tay màu đen của anh. Chàng trai khởi động xe, Vân Nghê hơi nghiêng người về phía trước một chút, nói to:"Nhà em ở khu buôn bán..."

Cô còn chưa kịp nói hết câu đã nghe thấy anh nói: "Biết rồi."

Điều này không có gì khó hiểu, Lục Kiêu Trần và Vân Phong quen biết nhau nhiều năm như vậy nên đương nhiên là anh biết địa chỉ nhà cô rồi.

Chiếc xe phát ra tiếng động cơ lớn, lao về phía đường cái rồi nhanh chóng biến mất ở cuối con đường.

- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Mặt khác, tài xế xe ôm vừa dừng lại ở trạm xe nhìn Vân Nghê ngồi trên xe, vẻ mặt khó hiểu.

Sao vậy nhỉ, do mình không đủ đẹp trai sao?

-

Chiếc xe phóng như bay trên đường. Tốc độ và cảm xúc mạnh mẽ của phiên bản đời thực này khiến cho Vân Nghê bất ngờ, cô hoảng sợ đến mức đầu óc quay cuồng, tay nắm chặt lấy áo của Lục Kiêu Trần, sợ bản thân sẽ ngã xuống đất khi chiếc xe đi vào góc cua.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!