Chương 49: Người yêu

Vân Nghê nghe thấy Lục Kiêu Trần hỏi như vậy, cô ngây người hai giây, sau đó gật đầu: "Em cảm thấy lần nào cũng là anh chủ động, em cũng muốn chủ động một lần.

"Thật ra sau khi Vân Nghê nhận ra mình thích Lục Kiêu Trần đã nghĩ chờ đến khi tốt nghiệp cô muốn chủ động nói ý nghĩ của mình cho anh. Lục Kiêu Trần cong khóe môi, nâng mặt cô lên để cô đối diện với anh:"Không sao, loại chuyện này có thể để anh chủ động.

"Trong cơn say, tình tự mập mờ như cơn thủy triều ập tới. Vân Nghê ngơ ngác nhìn anh, cảm thấy nhiệt độ xung quanh không ngừng tăng cao. Lục Kiêu Trần mở miệng, giọng nói lưu luyến mỉm cười trong hoàn cảnh yên tĩnh ngừng bên tai cô gái:"Em vừa mới nói, từ lúc quen biết anh đã cảm thấy anh là một người anh rất tốt, nhưng em có biết không, đó là bởi vì từ lúc bắt đầu em đã đặc biệt đối với anh rồi.

"Vân Nghê không rõ nguyên do. Giọng nói anh chậm lại, chậm rãi nói:"Lần đầu tiên chính thức gặp em là ở chỗ trốn thoát khỏi mật thất, lúc ấy ở trong mật thất anh đi ở phía sau không phải vì anh sợ hãi mà là muốn bảo vệ em.

Lần đó anh và lớp phó thể dục của các em so tài Taekwondo là bởi vì anh nghe anh trai em nói em bị cậu ta bắt nạt, anh nổi giận, bao gồm cả việc Taekwondo em đá không tốt, sau đó anh bảo em luyện tập thêm, hay là dẫn em đi khắp nơi, còn có mỗi một lần "Ngẫu nhiên gặp nhau" trong trường và "Trùng hợp"—— đều là do anh cố tình."

Vân Nghê chậm rãi phản ứng lại, ngây ngẩn cả người: "Em còn tưởng là thật..."

Lục Kiêu Trần cười nói: "Xin lỗi, đúng là không nên dối gạt em, nhưng anh sợ anh biểu hiện quá rõ ràng sẽ khiến em trốn tránh."

"Vân Nghê, chúng ta hoàn toàn là hai kiểu người khác nhau, em đáng yêu ấm áp, nỗ lực vươn lên. Nhưng anh lại là người rất chán chường."

Anh chớp mắt cười: "Từ nhỏ đến lớn không đặc biệt quan tâm cái gì, cũng không cảm thấy hứng thú với cái gì, cuộc sống của anh vẫn luôn đơn điệu nhàm chán."

"Nhưng đến khi gặp em, anh đột nhiên cũng muốn sống một cuộc sống có ý nghĩa."

Hầu kết của Lục Kiêu Trần lăn lộn, đôi mắt đen đỏ như máu, giọng nói khàn khàn: "Vân Nghê, anh không biết anh muốn trở thành kiểu người gì, nhưng anh muốn trở thành dáng vẻ em thích."

Ánh mắt Lục Kiêu Trần nóng rực, khuôn mặt cô phản chiếu trong ánh mắt anh: "Hình như anh còn chưa chính thức nói với em —— anh thích em."

"Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy em."

Ngoài tình yêu từ cái nhìn đầu tiên, anh không biết mình có thể dùng cái gì khác để giải thích những "Cảm xúc không kiểm soát" đó.

"Ba năm trước anh đã từng nói với em, để anh từ từ theo đuổi em, em có thể từ từ suy nghĩ." Lục Kiêu Trần cười: "Cho nên bây giờ em đã suy nghĩ xong việc ở bên anh chưa?"

Vân Nghê nghe vậy, phản ứng chậm mất nửa nhịp, cho dù trong cơn nửa say nửa tỉnh thì trong lòng cô vẫn cảm nhận được rung động mãnh liệt.

Cô nhìn chàng trai trước mắt, những cảnh tượng trong quá khứ đều không thể kiểm soát hiện lên trong đầu cô.

Anh mặc áo sơ mi đồng phục, anh ngồi trên mô tô cà lơ cà phất nhếch môi với cô, anh dịu dàng lau sạch nước mắt cho cô, khi cô bị cảm anh đưa thuốc và nước ấm đến, bất cứ lúc nào anh cũng bảo vệ cô.

Giờ phút này trong mắt và trong lòng cô chỉ có duy nhất mình anh.

Hốc mắt cô nóng ấm, mí mắt hơi cong lên: "Em đồng ý với anh..."

Từ rất lâu trước kia trong lòng cô đã đồng ý rồi.

Nghe thấy cô gái đáp lại, Lục Kiêu Trần giữ chặt gáy cô rồi ôm cô vào trong lòng ngực.

Mặc dù anh đã vô số lần tưởng tượng ra ngày này trong đầu nhưng khi nó thực sự xảy ra, anh cảm thấy trái tim hoàn toàn được lấp đầy.

Cuối cùng, Lục Kiêu Trần chậm rãi buông tay, ôm lấy đôi vai cô, anh nhìn thấy cô gái chớp đôi mắt lấp lánh nước như ánh sao, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào anh, còn say đến độ khờ khạo yếu ớt.

Anh cúi đầu nhìn thẳng vào đôi mắt cô, Vân Nghê liền dùng bàn tay che kín khuôn mặt mình, không cho anh nhìn cô.

Lục Kiêu Trần đẩy bàn tay đang che mặt của cô ra, cười: "Làm sao vậy?"

Vân Nghê xuyên qua kẽ hở ngón tay nhìn về phía Lục Kiêu Trần, đôi mắt sáng lấp lánh, còn hơi ngốc ngốc: "Có phải em uống say hay không, nằm mơ..."

Lục Kiêu Trần nghe vậy, đáy mắt nhiễm ý cười.

"Không phải mơ.

"Bọn họ thật sự ở bên nhau. Vân Nghê ôm má thẹn thùng cong mi, Lục Kiêu Trần nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô lại đặc biệt hấp dẫn. Cảm nhận được chàng trai ôm cô càng chặt thêm, nhiệt độ trên mặt cô không ngừng tăng lên, tim đập thình thịch, cảm giác nóng đến mức sắp không chịu nổi. Nhưng mà ngay sau đó, bên tai liền truyền đến tiếng người qua đường nói chuyện với nhau. Lục Kiêu Trần nhìn ra bên ngoài thì thấy mấy người đi vào hành lang dài."Có người tới.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!