Chương 48: Chủ động

Giang Nguyệt và Biện Mạn Mạn thấy vậy thì sợ hãi đến độ trái tim muốn rớt ra ngoài.

Giờ phút này các cô ấy cũng không biết phải làm gì, đành phải vội vàng lôi kéo Vân Nghê đang say khướt: "Chúng ta đi ra người chờ thôi.

"Vân Nghê cứ như vậy bị hai cô ấy lôi đi. Ba cô gái đi rồi, tên lêu lổng vừa rồi bị Lục Kiêu Trần xử lý cười lạnh đi đến trước mặt anh:"Anh hùng cứu mỹ nhân, cậy mạnh thì đẹp trai lắm hả?"

"Nói cho mày nghe, hôm nay mày gặp rắc rối rồi."

Gã nâng cằm nhìn về phía Lục Kiêu Trần, dùng ngón tay cái chỉ vào bản thân:

"Đi đến phố sinh viên Tam Điều hỏi xem bố mày là ai. Cho mày một cơ hội bây giờ xin lỗi bố mày ngay, nếu không..."

Gã vừa muốn đẩy vai Lục Kiêu Trần thì ai ngờ người ta đã nắm lấy cánh tay gã vặn một cái, dùng sức ghì mạnh gã lên mặt bàn.

Tên côn đồ không thể động đậy, mặt dán lên bàn bị ép cho biến dạng như cái đầu heo.

Lục Kiêu Trần cầm lấy một bình rượu, dùng sức đập lên mặt bàn "bốp" một cái gần ngay gang tấc trước mắt gã, tên côn đồ sợ đến mức toàn thân run rẩy, sau đó lại nghe thấy tiếng Lục Kiêu Trần nhẹ nhàng cười nhạo: "Muốn xin lỗi như thế nào?"

Tên côn đồ đau đến độ kêu gào, ánh mắt ẩn ý nhìn đồng bọn, mơ hồ nói: "Đm mày lại đây… đập nó…"

Gã thanh niên lêu lổng bên kia vội vàng qua đây, gã thấy dáng vẻ này của Lục Kiêu Trần thì cũng có chút rụt rè, chỉ vào anh đe dọa:

"Mày, mày mau buông ra! Đại ca của tao sẽ đến ngay đấy, đến lúc đó người bị đánh là mày!"

Lục Kiêu Trần nghe vậy, nghĩ đến cái gì đó thì khóe miệng cong lên: "Đại ca của mày có phải là thằng không có tóc không."

Thanh niên lêu lổng:???

"Mày…"

Ngay sau đó, một thanh niên mặc một chiếc quần ngắn màu trắng, tóc chải ngược ra sau dẫn theo mấy tên đàn em đi đến: "Làm gì mà ồn ào nhốn nháo thế?"

"Đại ca, anh đến rồi! Chính là thằng oắt con không biết từ đâu đến này vừa gây chuyện! Còn nói anh là đồ không có tóc!"

"Thằng nào...

"Người đàn ông vuốt tóc nhăn mày lại, lạnh mặt quay đầu đi ai ngờ lại đối diện với ánh mắt của Lục Kiêu Trần. Đồng tử của gã run rẩy, sắc mặt thay đổi:"Anh, anh Trần?"

"Anh Trần, sao lại là anh?"

Thanh niên vuốt tóc ngạc nhiên đi đến bên Lục Kiêu Trần, cười:

"Anh Trần, không phải anh đến nơi khác học đại học à? Sao lại gặp anh ở đây vậy?"

Hai gã còn lại:???

"Tôi không thể trở về?" Lục Kiêu Trần thả tay ra, thản nhiên hỏi lại.

"Ui ui em không phải ý đó, trách em trách em, nếu sớm biết anh đến chỗ này chơi thì đêm nay chắc chắn em phải tiếp anh rồi."

Thanh niên vuốt tóc đang học cấp ba, là em trai của một người bạn của Chu Phi Trì, cũng gián tiếp quen biết Lục Kiêu Trần, vô cùng sợ anh:

"Đêm nay anh Phi Trì không có ở đây ạ? Anh ấy vẫn chưa được nghỉ phải không?"

"Đêm nay tôi đến đây đón người."

"Đón người?"

Lục Kiêu Trần nhếch môi: "Nhưng mà suýt chút nữa bị hai tên đàn em của cậu đón đi mất."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!