Kỳ nghỉ quốc khánh, Lục Kiêu Trần dẫn Vân Nghê ra ngoài chơi vài lần, những suy nghĩ vướng mắc và mâu thuẫn vốn có của cô dần dần biến mất trong sự đồng hành của anh.
Anh nói với cô rằng anh đã từ chối rõ ràng với Phàn Nghê, nếu Phàn Nghê còn đến tìm cô nói cái gì thì đừng suy nghĩ linh tinh, hơn nữa phải nói ngay với anh.
Sau khi bắt đầu đi học lại, tuy hai người chia cách hai nơi nhưng Vân Nghê sẽ không lo được lo mất nữa.
Cô cảm thấy thay vì lo lắng sợ hãi thì không bằng trước hết khiến mình trở nên tỏa sáng, ưu tú đứng bên cạnh Lục Kiêu Trần.
Lớp 11, Vân Nghê ở lại phòng phát thanh, cô không tranh cử chức trưởng đài mà là Ấn Tử Trân tiếp nhận chức vụ này, quan hệ bây giờ của hai người cũng càng ngày càng tốt, trở thành bạn bè và cộng sự ăn ý nhất.
Vân Nghê cũng báo danh tham gia rất nhiều công việc người dẫn chương trình thi đấu và công việc của trường học, đều biểu hiện rất tốt.
Trong niên khóa có rất nhiều học sinh và giáo viên đều biết cô, tuy rằng con đường đến cuộc thi năng khiếu phát thanh tiêu tốn nhiều, Đỗ Cầm và Vân Hưng Bình làm việc càng vất vả hơn nhưng nhìn thấy con gái phấn đấu như thế cũng cảm thấy đáng.
Ngoại trừ trình độ phát thanh ngày càng tiến bộ thì còn có chiều cao của Vân Nghê.
Rèn luyện thể dục cộng thêm ăn uống đầy đủ dinh dưỡng, kế hoạch cao đến 1m6 thế mà thật sự thành hiện thực. Bời vì chuyên ngành phát thanh viên cũng có yêu cầu về chiều cao, cô vốn vẫn luôn lo lắng bản thân mình quá lùn.
Năm lớp 11 qua đi, nhà trường còn bố trí lớp học bù trong kỳ nghỉ hè, hơn nữa cô còn muốn tham gia khóa huấn luyện khép kín cho kỳ thi nghệ thuật, lịch trình bị sắp xếp dày đặc khó có thể gặp mặt Lục Kiêu Trần.
Sau khi bắt đầu năm lớp 12, Vân Nghê càng bận rộn hơn, đầu tiên là tháng 11 cô đăng ký tham gia kỳ thi thống nhất cấp tỉnh, sau khi thi đậu, đầu năm lại xuất phát đi đại học Lạc Thông tham gia kì thi đánh giá năng lực.
Khi thi đánh giá năng lực, Đỗ Cầm cùng cô đi đến thành phố Lạc Thông, mà thời gian trước Lục Kiêu Trần đã liên hệ với Đỗ Cầm nói mình quen thuộc chỗ này, anh đã sắp xếp hết tất cả cho bọn họ.
Có một tối Lục Kiêu Trần còn dẫn Vân Nghê đi dạo sân trường Lạc Đại, nhìn thấy nơi này có nhiều cảnh đẹp, là nơi cô vẫn luôn muốn đến.
Cuối cùng khi rời đi, Lục Kiêu Trần trêu cô: "Không cần luyến tiếc, tháng chín năm nay nhập học, về sau có bốn năm cho em ngắm."
Vân Nghê bị mê hoặc: "Em sẽ nỗ lực."
Ra sức cố gắng để lần tới khi đến Lạc Đại cô sẽ chính thức là một sinh viên của trường.
Sau khi kết thúc kỳ thi đánh giá năng lực, đến tháng ba kết quả được công bố.
Lần thi này Vân Nghê đã chuẩn bị rất lâu, công sức được đền đáp, dựa vào trình độ ưu tú chuyên nghiệp của mình cộng thêm vẻ ngoài thuần khiết, xinh đẹp và vô cùng ăn ảnh lập tức có được sự yêu thích của giảng viên tuyển sinh của trường.
Ngoài ra để đảm bảo an toàn, Vân Nghê cũng đăng ký mấy trường đại học khác, các trường đều vươn cành ô liu với cô.
Nhưng mà mục tiêu duy nhất của cô là Lạc Đại.
Thi đánh giá năng lực xong, cô chuẩn bị kì thi tốt nghiệp.
Vốn tưởng rằng cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm nhưng phía trước luôn luôn có khó khăn chờ đợi.
Bởi vì học kỳ một bận chuyện thi nghệ thuật, thành tích văn hóa của Vân Nghê vậy mà rớt xuống hạng một trăm toàn khối, đây quả thực là đả kích to lớn đối với Vân Nghê, người luôn đứng trong top 10 toàn khối.
Sau khi biết được thành tích, cô một mình ngồi ở sân thể dục buồn bã rất lâu, cảm xúc vô cùng chán nản.
Từ nhỏ đến lớn cô đã luôn nghiêm khắc với bản thân trong việc học, đặc biệt là khi thấy sự sa sút như vậy khi sắp đến kì thi đại học, cô chợt hoảng sợ hoài nghi có phải do bản thân mình không đủ nỗ lực, hay là còn có chỗ nào không ổn.
Cô rơi vào trạng thái lo lắng, trong lúc nhất thời không biết phải làm sao. Sau đó Lục Kiêu Trần gọi điện thoại hỏi thành tích của cô, tâm tình cô đột nhiên kích động: "Anh Kiêu Trần, dạo này chúng ta đừng liên lạc với nhau nữa, bây giờ em muốn đặt hết tâm tư vào việc học, em không muốn để chuyện khác ảnh hưởng đến em..."
Đầu bên kia im lặng hồi lâu cuối cùng thấp giọng mở miệng: "Được, anh không làm phiền em, em học tập chăm chỉ, đừng tạo quá nhiều áp lực cho mình."
Mấy ngày kế tiếp, Lục Kiêu Trần cũng không chủ động tìm cô nữa.
Đỗ Cầm nhận thấy tâm trạng con gái không tốt, khuyên bảo cô rằng cuộc sống có lúc thăng lúc trầm, không thể lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió được, cuối cấp ba rồi điều quan trọng nhất là tâm lý, một tâm lý tốt mới có thể giúp bản thân mình tiến xa hơn.
Giáo viên chủ nhiệm cũng nói với Vân Nghê không phải cô không đủ năng lực, mà do sức lực của cô có hạn, bây giờ gắng sức đuổi theo chắc chắn có thể bắt kịp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!