Cuối tháng chín, mọi việc chuẩn bị cho học kỳ mới của trường đại học lần lượt được hoàn thành, Lục Kiêu Trần không còn quá bận rộn nữa.
Nhận được tin nhắn của Giang Nguyệt là vào đêm trước ngày Quốc Khánh mấy hôm.
Sau giờ học buổi tối, Lục Kiêu Trần vừa về tới kí túc xá, điện thoại thông báo có một tin nhắn: [Đàn anh Lục, em vừa biết được một việc hết sức quan trọng, cuối cùng em cũng biết tại sao mấy ngày hôm nay trạng thái của Vân Nghê không được tốt rồi.]
Lục Kiêu Trần và Giang Nguyệt trao đổi phương thức liên lạc là vào kỳ nghỉ hè năm nay, hôm đó anh và Vân Nghê gặp mặt, đúng lúc Giang Nguyệt cũng có mặt ở đó, hai người liền kết bạn Wechat.
Hai người bình thường không hay nói chuyện với nhau, chỉ là Giang Nguyệt thỉnh thoảng nói chuyện với anh về tình trạng của Vân Nghê thôi, ví dụ như cô có bị ai bắt nạt không, có ai theo đuổi cô không, hoặc là giúp tặng đồ ăn vặt và món tráng miệng cho Vân Nghê.
Mà anh cũng nhờ Giang Nguyệt giúp anh chăm sóc Vân Nghê, lúc cô không vui thì nhất định phải nói cho anh biết, bởi vì anh biết Vân Nghê có những lúc quá hiểu chuyện, rất nhiều việc đều giấu trong lòng.
Giống mấy ngày hôm nay, Lục Kiêu Trần đột nhiên phát hiện ra, số lần Vân Nghê chủ động tìm anh đang ít đi, mỗi lúc hai người nói chuyện, cô đều không còn hoạt bát hay cười như trước, luôn cảm thấy cô có tâm sự.
Anh hỏi cô có phải xảy ra chuyện gì không, cô chỉ nói dạo này bận học nên hơi mệt mỏi, Lục Kiêu Trần chỉ đành nhờ Giang Nguyệt giúp đỡ.
Mới hôm nay, Giang Nguyệt cũng hỏi được từ Vân Nghê, thì ra gần đây tâm trạng cô không tốt là vì Phàn Nghê đã nói gì đó với cô.
Lục Kiêu Trần gọi điện cho Giang Nguyệt, đối phương kể lại nội dung đại khái: "Tóm lại chuyện chỉ có vậy, Phàn Nghê nói ra những lời khó nghe như vậy, chả trách Nghê Nghê không vui."
Lục Kiêu Trần nghe xong thì cau mày, vài giây sau mới trầm giọng nói: "Anh biết rồi, chuyện này anh sẽ giải quyết."
"Hơn nữa, gần đây em phát hiện ra Nghê Nghê hơi mất tập trung, em đoán cậu ấy nhớ anh đấy, cậu ấy nói anh rất bận, có lẽ cậu ấy không muốn làm phiền anh."
Chàng trai nheo mắt nói: "Trách anh dạo này quá bận rộn, không để ý đến cô ấy nhiều hơn.
"Anh biết cô bé này luôn rất hiểu chuyện và biết cách cư xử, nhất là nếu lâu ngày hai người không gặp nhau cô sẽ trở nên rất bất an. Phàn Nghê nói những lời đó cô nhất định sẽ rất buồn và sợ hãi. Lục Kiêu Trần bất lực vì không thể xuất hiện bên cạnh cô lúc này. Sau khi tắt điện thoại, anh bước vào ký túc xá, dùng phần mềm đặt vé máy bay về Hoài Thành. Sau đó anh bắt đầu sắp xếp đồ đạc, nói với bạn cùng phòng:"Ngày mai tôi về Hoài Thành, đã xin nghỉ học rồi."
Mấy người bạn cùng phòng hoảng hốt: "Không phải ngày kia mới đến Quốc Khánh sao, cậu về trước hai ngày à?"
"Ừ, có chút chuyện."
Mọi người cũng không hỏi nhiều nữa, sau đó có một chàng trai đi đến trước mặt Lục Kiêu Trần, mỉm cười khoác tay qua vai anh: "Lục Kiêu Trần, tôi nhìn thấy ở trên trang tỏ tình của trường hôm nay lại có người hỏi cậu ở lớp nào khoa nào, nhìn này, còn có người chụp ảnh cậu này.
"Sau đó, Lục Kiêu Trần nhìn thấy dưới bài viết có hàng trăm lời bình luận, gần như đang biến thành cuộc tranh luận. Chàng trai đang chơi game bên cạnh nhanh chóng gật đầu:"Hôm nay nữ sinh lớp bên cạnh đều đến hỏi tôi xem cậu có phải vẫn độc thân hay không, họ nói nếu cậu vẫn còn độc thân thì họ sẽ bắt đầu theo đuổi cậu."
Lục Kiêu Trần ngước mắt lên, vẻ mặt lạnh lùng nhìn cậu ta: "Tôi vẫn độc thân."
"Vậy thì quá tốt rồi..."
Không ngờ anh lại nói thêm: "Bởi vì tôi vẫn chưa theo đuổi được người mình thích."
Ba người bạn cùng phòng:??!
"Vãi thật, cậu thích ai, là người trong trường mình á?"
"Không phải trường chúng ta.
"Bọn họ lần đầu nghe được tin tức nóng hổi này, không ngờ Lục Kiêu Trần có người mình thích, hơn nữa anh còn chưa theo đuổi được! Có mấy người nhiều chuyện gặng hỏi, nói muốn gặp cô, cuối cùng Lục Kiêu Trần bất đắc dĩ nói:"Cô ấy mới học lớp 11, tôi làm sao dắt cô ấy đến đây cho các cậu gặp được."
"Em gái lớp 11, vãi thật!"
Ba người điên cuồng nói: "Lục Kiêu Trần, ái chà, thì ra cậu đã sớm chờ người ta rồi."
Họ chúc Lục Kiêu Trần có thể sớm ngày theo đuổi được cô, nhưng anh nghĩ lại những gì tối nay mà nhíu mày đau đầu.
Cô đang muốn chạy mất rồi, còn theo đuổi kiểu gì đây!
-
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!