Chương 43: Mục tiêu

Vào chủ nhật, Vân Nghê nhận được tin nhắn từ trưởng đài nói cô đã đã được chọn làm người dẫn chương trình và cô sẽ dẫn cùng với một nữ sinh lớp 10 khác.

Thứ ba của tuần tiếp theo, Vân Nghê và Ấn Tử Trân cùng nhau dẫn buổi phát sóng.

Buổi sáng khi Vân Nghê đến phòng phát thanh, các đàn anh đàn chị cũng đã tới, khi biết tin Vân Nghê được chọn làm người dẫn chương trình, họ đều cổ vũ cô hãy chuẩn bị tốt.

Không lâu sau, Ấn Tử Trân cũng đi từ ngoài cửa vào.

Vân Nghê quay đầu đón nhận ánh mắt của cô ấy, Ấn Tử Trân nhìn cô, lông mi khẽ run, vẫn cứ như vậy mà bước vào.

Vân Nghê bình tĩnh thu ánh mắt lại.

Buổi sáng, hai người cùng nhau kiểm tra lại bản thảo như thường lệ, làm như chưa có chuyện gì xảy ra, vẫn phối hợp như trước, người ngoài không nhận ra được sự khác thường giữa hai người.

Sau khi buổi phát sóng thuận lợi kết thúc, Phan Hoằng Nghị đúng lúc đến phòng phát thanh, nói mình tình cờ đi ngang qua nên đến xem.

Ấn Tử Trân thấy đối phương thì không dám lên tiếng, ai ngờ giọng nói ôn hòa của thiếu niên lại vang lên:

"Tử Trân, em cảm thấy đỡ hơn chút nào chưa? Không có việc gì chứ?"

Ấn Tử Trân sửng sốt lắc đầu: "Không có việc gì ạ."

"Vậy thì tốt, thật tiếc khi ngày đó em không tới dẫn chương trình, nhưng sau này sẽ còn có cơ hội."

"…Vâng."

Phan Hoằng Nghị nhìn Vân Nghê: "Nếu khoảng thời gian này làm người dẫn chương trình phải tập luyện quá nhiều thì em có thể giao bớt công việc ở đài phát thanh cho Tử Trân, đừng để bản thân quá mệt mỏi."

"Được ạ, cảm ơn trưởng đài.

"Sau đó mọi người đều đi về, Vân Nghê đang đi lên lầu thì đột nhiên có tiếng của Ấn Tử Trân gọi cô vang lên ở sau lưng. Cô quay lại, Ấn Tử Trân bước đến gần cô."Tại sao... cậu không nói cho trưởng đài biết chuyện của tôi?

"Ấn Tử Trân ngạc nhiên. Nếu Vân Nghê nói với trưởng đài về chuyện đó thì chắc chắn cô ấy sẽ trực tiếp bị loại, nếu là cô ấy thì chắc chắn sẽ nói ra, nhưng tại sao Vân Nghê lại không nói?!"Tôi không cần cậu thương hại tôi, hay cậu muốn cho tôi biết cậu đang rộng lượng tha thứ cho tôi?"

Vân Nghê nhìn cô ấy với vẻ mặt bình tĩnh, vài giây sau mới đáp lời:

"Cậu nghĩ nhiều rồi, tôi không nói là vì không muốn gây thêm rắc rối cho việc thực tập của mình. Nếu trưởng đài thay cậu thì tôi sẽ phải tập luyện phối hợp lại với người mới, lúc đó sẽ phiền phức hơn. Hơn nữa tôi còn đang giữ trong tay nhược điểm của cậu, nếu cậu định làm gì mờ ám thì tôi nhất định sẽ nói cho trưởng đài."

Ấn Tử Trân bị lời của Vân Nghê làm cho nghẹn lời.

Sau khi Vân Nghê rời đi, Ấn Tử Trân trở lại lớp học, khi Tiết Ức tới tìm cô ấy, chỉ thấy vẻ mặt cô ấy đang vô cùng khó coi: "Cậu vì chuyện bên đài phát thanh mà không vui à?"

Ấn Tử Trân không nói gì.

"Tớ nói cậu có ngốc không vậy, lúc trước đã cho thuốc xổ vào đồ uống của cậu ta thì cứ cho đi, đang yên đang lành bỗng dưng vứt đi làm gì?! Cậu ta đã làm nhiều chuyện ghê tởm như vậy ở sau lưng cậu vậy mà cậu còn nhân từ với cậu ta để làm gì?"

Ấn Tử Trân bực bội thở dài, cô ấy nhỏ giọng nói: "Tớ hiểu lầm, cậu ấy không phải người như vậy."

Ngày hôm đó sau khi trở về cô ấy đã suy nghĩ rất lâu, cảm thấy có thể mình đã đưa ra phán đoán một cách chủ quan, ít nhất vào lúc Vân Nghê đưa viên ngậm trị ho cho cô ấy, cô ấy tin chắc rằng Vân Nghê là một người thân thiện.

"Hiểu lầm cái gì? Cậu đang bênh cậu ta sao? Nếu Vân Nghê dựa vào chính bản thân thì hôm nay cậu ta có thể có mặt ở đài phát thanh sao! Chính cậu ta đã làm tớ bị loại!"

Ấn Tử Trân nhịn không được nữa, cô ấy không thể nghe thêm:

"Tớ không hiểu tại sao cậu lại có ác cảm với Vân Nghê như vậy, hai người không hề quen biết nhau, cậu là vì Tất Dao nên mới ghét cậu ấy như vậy có đúng không? Hay là bởi vì tại lần phỏng vấn thứ ba cậu thể hiện không tốt bằng cậu ấy nên cảm thấy xấu hổ tức giận?"

"Tớ…"

"Khách quan mà nói, cậu ấy quả thực có năng lực, lần này cậu ấy được chọn làm người dẫn chương trình, chẳng lẽ cậu lại muốn nói là vì Vân Nghê đi lấy lòng những giáo viên đó sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!