Khi Vân Nghê giải quyết xong việc trở về, từ phía xa cô đã nhìn thấy Ấn Tử Trân cầm bình giữ nhiệt của cô chạy tới nhà vệ sinh, hành động cực kỳ khác thường.
Cô không rõ nguyên do nên đi theo, đến cửa nhà vệ sinh lại nhìn thấy Ấn Tử Trân đứng trước bồn nước hoảng loạn mở nắp bình giữ nhiệt của cô.
"Cậu lấy bình nước của tớ làm gì?
"Khi giọng nói cô vang lên, Ấn Tử Trân quay đầu lại nhìn, đồng tử cô ấy co rụt lại, bình nước trong tay rơi xuống đất nước làm bên trong đổ ra hết. Đối phương nhìn cô, vẻ mặt kinh hoàng không biết làm sao. Vân Nghê chạy tới nhặt bình nước lên, sau đó kinh ngạc nhìn về phía cô ấy, Ấn Tử Trân căng thẳng siết chặt bàn tay, cố gắng mở miệng:"Tớ, vừa nãy tớ không cẩn thận làm bẩn bình nước của cậu, cho nên đến đây rửa…"
Hôm nay là một ngày mùa đông nhưng Vân Nghê lại thấy trán của Ấn Tử Trân đổ đầy mồ hôi, cô cảm giác được đối phương đang chột dạ nên khó hiểu hỏi: "Bị bẩn cũng không có gì cả, sao cậu phải căng thẳng như vậy?"
"Tớ… Tớ không có.
"Ấn Tử Trân nhìn Vân Nghê, hốc mắt dần đỏ lên. Vân Nghê không phải đồ ngốc, rất nhanh cô đã nhận ra có chỗ không thích hợp, bỗng nhiên cô hỏi:"Cậu đang nói thật sao?"
Cô im lặng nhìn Ấn Tử Trân với ánh mắt mang theo sự thăm dò, một lúc lâu sau đối phương hít sâu một hơi, thẳng thừng đối diện với mắt cô dứt khoát thừa nhận: "Được rồi, tôi thừa nhận là vừa nãy tôi động tay động chân với bình nước của cậu, như thế đã được chưa?"
Vân Nghê nhăn mày lại: "Cậu đã làm gì?"
Đối phương im lặng vài giây, cuối cùng cũng mở miệng: "Tôi bỏ thêm thuốc xổ vào bình nước của cậu, muốn chút nữa cậu không phỏng vấn được, nhưng sau đó tôi lại không muốn làm vậy nữa nên định đổ nước trong bình đi thì cậu tới.
"Ấn Tử Trân không chút sợ hãi nói ra toàn bộ sự thật. Vân Nghê lập tức ngây người, không nghĩ tới Ấn Tử Trân sẽ làm vậy với cô."Tại sao cậu lại muốn làm vậy?"
Cô ấy ghét mình tới như vậy sao?
"Tại vì tôi không muốn cậu có cơ hội phỏng vấn làm người dẫn chương trình, như vậy mà không rõ sao?!"
"Hôm nay tôi bị ốm, nếu chúng ta lên sân khấu thì cậu được chọn mà tôi thì không, vậy không phải khi kỳ thực tập kết thúc người bị loại chính là tôi hay sao?"
Ấn Tử Trân chớp đôi mắt chua xót: "Người không vì mình trời tru đất diệt, chúng ta đang có quan hệ cạnh tranh, cậu còn mong tôi đối xử tốt với cậu giống như bạn bè hay sao?"
Vân Nghê nghe vậy, sự tức giận trong đáy mắt nổi lên tia lạnh lẽo: "Chúng ta đang cạnh tranh, cậu lại dùng cách này để cạnh tranh với tôi sao?"
Vân Nghê cười khẽ một tiếng: "Tôi không nghĩ tới cậu là loại người như vậy.
"Ấn Tử Trân không biết nên nói gì. Vân Nghê nhìn thẳng cô ấy, sắc mặt lạnh lùng:"Tôi biết khi kỳ thực tập kết thúc không phải cậu đi thì là tôi đi, nhưng tôi cảm thấy đây chỉ đơn giản là một công việc mà thôi, tôi cũng chưa từng nghĩ đến việc xem cậu thành kẻ thù của mình, sao giữa chúng ta phải náo loạn đến mức dầu sôi lửa bỏng như vậy?"
Ngay cả cách dùng thuốc xổ này cũng thực hiện, Vân Nghê thực sự không nghĩ tới.
"Cậu muốn cạnh tranh với tôi, chúng ta cạnh tranh công bằng không được hay sao?"
Lời của cô giống như một ngòi nổ, lập tức châm ngòi sự tức giận và áp lực đè nén trong lòng Ấn Tử Trân trong khoảng thời gian này:
"Cạnh tranh không bằng sao? Cậu không cảm thấy lời mình nói thật giả dối à? Là ai không cạnh tranh công bằng trước?!"
"Tôi làm sao?"
"Hôm nay tôi dám thừa nhận nhưng cậu có dám không? Vì ở lại mà sau lưng xây dựng mối quan hệ tốt với trưởng đài, mua bữa sáng cho đàn anh đàn chị, lôi kéo quan hệ làm quen với bọn họ, khiến cho bọn họ yêu thích cậu, cậu cho rằng thủ đoạn của mình sạch sẽ à?!"
"Tất cả mọi người có thể nói cạnh tranh công bằng, nhưng cậu không xứng.
"Ấn Tử Trân nói về chuyện lúc trước mình nhìn thấy và chuyện Tiết Ức nói cho cô ấy biết, lúc này Vân Nghê mới biết mình bị hiểu nhầm, cô tức giận đến nỗi cả khuôn mặt đều đỏ lên. Cô kìm nén cảm xúc, gằn từng chữ:"Tôi và trưởng đài với các anh chị phát thanh viên không có quan hệ giống như cậu nghĩ, cậu nói tôi mua bữa sáng nhưng chỉ có một lần, bởi vì mấy ngày trước đàn chị Đồng Nhu mua bữa sáng cho chúng tôi cho nên tôi nghĩ phải trả lại, mà không phải lúc ấy tôi cũng mua cho cậu sao?
Còn về trưởng đài, tôi và anh ấy biết nhau nhưng không nói chuyện nhiều, anh ấy là bạn của anh trai tôi, nhưng cũng trong ngày cậu nhìn thấy đó, bọn tôi mới biết được cả hai còn có mối liên hệ này."
"Ấn Tử Trân, thực lực trong phương diện phát thanh và dẫn chương trình của cậu rõ như ban ngày, mấy anh chị trong đài phát thanh cũng thường xuyên khen cậu, nói trong khối 11 cậu là người có thực lực nhất, tôi còn cảm thấy tỉ lệ tôi bị loại bỏ lớn hơn. Nếu cậu nghi ngờ tôi đi cửa sau thì có thể nói cho trưởng đài, nếu sự thật là vậy thì tôi sẽ chủ động rời đi."
Ấn Tử Trân nghe Vân Nghê nói vậy, bỗng nhiên ngẩn người: "Cậu… Cậu không làm như thế thật sao?"
"Nếu tôi thật sự cố ý lấy lòng bọn họ, lấy tính cách nghiêm khắc của trưởng đài ra, tôi mà làm không tốt thì sẽ ngay lập tức loại bỏ tôi nhỉ? Tử Trân, tôi vẫn luôn cảm thấy cậu rất giỏi, cậu thường xuyên trợ giúp tôi rất nhiều thứ, ở trong lòng tôi cậu giống như giáo viên dẫn dắt tôi theo vậy, nhưng bây giờ tôi cảm thấy cực kỳ khinh thường với thủ đoạn cậu dùng ngày hôm nay."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!