"Không phải em đến đây tìm anh à? Sao còn chưa gặp được anh mà em đã chạy đi rồi?"
Vân Nghê quay đầu lại đối diện với ánh mắt của anh, tim cô đập như trống, vành tai trở nên đỏ ửng ngốc nghếch ngập ngừng: "Sao anh lại biết được vậy…"
"Vừa nãy em đi muộn một chút là có thể gặp được anh rồi, anh nghe Chu Phi Trì nói em đến tìm nên anh nhanh chóng chạy ra đuổi theo."
Lục Kiêu Trần xoa đầu cô: "Đặc biệt chạy đến bệnh viện sao?"
Vân Nghê nghĩ cả một đường đi tới đây cô đều hoảng hốt, ánh mắt quét một vòng trên người anh: "Anh có bị thương ở đâu không?"
Trong lòng cô vẫn còn sợ hãi: "Vừa nãy em đến cổng trường không nhìn thấy anh, sau đó nghe người ta nói ở khối 12 có người đánh nhau, họ nói anh cũng đánh nhau, còn bị thương rồi được đưa lên xe cứu thương nữa, em thấy trên mặt đất có máu nên cực kỳ sợ hãi."
Lục Kiêu Trần cười: "Không sao hết, không phải em thấy anh vẫn lành lặn đây sao?"
Anh không nghĩ tới chuyện này lại bị lan truyền thái quá như vậy nên giải thích với cô: "Có một nam sinh cùng khối với anh đánh nhau với người bên trường dạy nghề, anh và Chu Phi Trì thấy vậy chạy tới ngăn cản, trong đó có một người bị thương nghiêm trọng nên mấy người bọn anh đi đến đây."
Vân Nghê nghe vậy, lông mày nhíu lại nhìn anh:
"Sau này anh không được tùy tiện chạy ra ngăn cản như thế, em nghe nói trường nghề đánh nhau toàn dùng gậy gộc, nếu như không cẩn thận đánh trúng các anh thì phải làm sao bây giờ? Nhỡ đâu đến lúc đó càng đánh càng hung hăng thì phải làm sao…"
Lục Kiêu Trần nghĩ đến việc mình có thể dễ dàng đánh đám người cầm gậy đó ngã xuống đất, nhưng anh chỉ cười: "Ừm, lần sau chắc chắn anh sẽ chú ý."
Cuối cùng anh nhẹ nhàng dùng bàn tay xoa hàng mi nhỏ đang nhíu lại, giọng nói trầm thấp dịu dàng dừng ở bên tai cô: "Em sợ sao?"
Chóp mũi Vân Nghê chua xót, cô rũ mắt: "Em không muốn nhìn thấy anh bị thương…"
Trái tim anh trở nên mềm nhũn, giơ tay nắm lấy gáy kéo cô lại gần mình rút ngắn khoảng cách: "Anh đồng ý với em sau này sẽ không để mình bị thương nữa, thật đấy."
"Vâng…"
"Chuyện vừa rồi xảy ra đột ngột, trên đường tới bệnh viện anh đã gọi điện thoại cho em nhưng em tắt máy, anh còn định khi nào về sẽ tìm em."
Lục Kiêu Trần nói.
"Lúc ấy điện thoại em hết pin.
"Nếu cô có thể biết tình huống thật sự thì cũng không đến mức lo lắng như vậy. Lục Kiêu Trần cười không nói gì. Nhưng mà nếu không phải vì điện thoại hết pin, làm sao anh có thể biết được cô còn để ý đến anh hơn cả anh tưởng tượng cơ chứ? Vân Nghê ngẩng đầu lên nhìn khóe môi có chỗ trầy da đọng máu của anh, ngón tay cô nhẹ nhàng chạm vào nơi ấy:"Chỗ này có đau không?
Có phải không cẩn thận bị đánh trầy da đúng không?
"Vừa rồi trong lúc khuyên can, Lục Kiêu Trần khó tránh khỏi việc có chút tiếp xúc tay chân. Cảm nhận được đầu ngón tay của cô như có như không chạm vào môi anh, nhịp tim của Lục Kiêu Trần đập loạn xạ, yết hầu lăn lộn lên xuống, anh không đổi sắc mặt bịa chuyện:"Ừm, đau lắm."
"Vậy sao anh còn không đi bôi thuốc, cũng may không quá nghiêm trọng."
Anh nghe cô, cái gì cũng đồng ý.
"Tại sao lá gan anh lại lớn như vậy, còn dám chạy ra ngăn cản cơ chứ? Chẳng lẽ trước kia anh cũng thường xuyên đánh nhau với người khác sao?
"Vân Nghê biết anh biết đánh Taekwondo, không phải là giống thường xuyên đánh nhau với người khác chứ? Lục Kiêu Trần rũ mắt nhìn cô, đuôi lông mày nhướng lên, giọng nói ngân ra:"Anh rất thành thật, chưa đánh nhau bao giờ."
"...
"Sao lời này nghe cứ giả giả thế nào ấy nhỉ? Lục Kiêu Trần nói phòng cấp cứu bên kia còn có chút việc nên anh phải quay lại, anh hỏi Vân Nghê có muốn về nhà trước không, nhưng cô gái muốn ở đây với anh:"Không phải anh nói tối nay chúng ta đi ăn cơm sao?"
Anh cong môi: "Vậy xử lý xong chuyện kia rồi chúng ta đi ăn cơm nhé?"
"Vâng."
Rồi sau đó Lục Kiêu Trần cầm cặp sách của cô lên: "Đi thôi, chúng ta quay lại nào."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!