Chương 38: Môi đỏ

Chu Phi Trì nhìn thấy Vân Nghê, dừng chân lại, sửng sốt: "Vân Nghê, em em em…

"Tại sao cô lại ở trong chung cư của Lục Kiêu Trần?! Hơn nữa tại sao cô lại đi ra từ phòng ngủ của Lục Kiêu Trần? Lại còn mặc quần áo của anh?! Vân Nghê cũng không ngờ Chu Phi Trì và Giả Phi lại đột nhiên xuất hiện ở chung cư của Lục Kiêu Trần, khi cô đối diện với ánh mắt của hai chàng trai, cô cảm thấy giống như bị hiểu lầm, xấu hổ đến mức hai tai đỏ bừng, mấp máy môi:"Em…"

Lục Kiêu Trần liếc nhìn hai người họ, sắc mặt tối sầm, sau đó đi đến trước mặt Vân Nghê, ngăn cản tầm mắt của hai người đó nhìn cô.

"Quần áo làm sao vậy?"

Vân Nghê cúi đầu: "Quần dài quá…"

Anh túm lấy gáy cô, bảo cô xoay người lại: "Vào trong trước đi, anh sẽ tìm cho em một cái khác.

"Vân Nghê cũng cảm thấy đứng ở đây vô cùng xấu hổ, đành phải lẻn vào phòng trước. Sau khi cô rời đi, Chu Phi Trì và Giả Phi chạy đến bên cạnh Lục Kiêu Trần, bọn họ kích động còn chưa kịp mở miệng thì anh đã lạnh lùng trừng mắt nhìn họ:"Lại muốn nói nhảm cái gì nữa?"

"…"

Chu Phi Trì vừa nghe được giọng nói của con gái từ trong phòng ngủ của Lục Kiêu Trần truyền đến, vốn dĩ định trêu chọc anh có phải đang kim ốc tàng kiều* hay không, vậy mà lại không nghĩ đến người đó là Vân Nghê, lúc này mới giật mình: "Sao Vân Nghê lại ở đây?"

(*) Kim ốc tàng kiều: là thuật ngữ dùng để chỉ ngôi nhà đẹp, sang trọng có giấu người đẹp hoặc người tình ở bên trong.

"Hôm nay cô ấy đến nhà tôi để tôi dạy bổ túc môn vật lý, có chuyện gì không?"

Vẻ mặt anh vẫn bình tĩnh.

"À ừm, sao em ấy lại thay quần áo…" Giả Phi hỏi.

"Trên đường đến đây mắc mưa, cho nên phải thay quần áo, các cậu suy nghĩ cái gì vậy?

"Lục Kiêu Trần lạnh lùng, trực tiếp đảo khách thành chủ, làm cho hai người họ sợ đến mức vội vàng phủ nhận. Anh không quan tâm đến phản ứng của bọn họ, xoay người đi đến phòng ngủ. Chu Phi Trì và Giả Phi trở lại phòng khách, ngồi xuống sô pha, hai người họ nhìn nhau một lát, Chu Phi Trì chủ động lên tiếng trước:"Vừa rồi có phải cậu đã hiểu lầm rồi không?"

"Tôi, tôi không có!"

Giả Phi chột dạ, nói: "Là cậu thì có!"

"Cái rắm ấy…

"Hai người đều cảm thấy xấu hổ vì những suy nghĩ bẩn thỉu vừa rồi trong lòng, Chu Phi Trì thở dài, chép chép miệng. Suýt chút nữa đã xấu hổ rồi… Vân Nghê và Lục Kiêu Trần nhất định là quan hệ anh em trong sáng thuần khiết, sao bọn họ có thể hiểu lầm như vậy được? Trong phòng bên kia. Vân nghê ôm quần áo của mình, co người lại đứng yên một chỗ, không lâu sau, cô nhìn thấy Lục Kiêu Trần đẩy cửa đi vào rồi đóng cửa lại. Anh ngước mắt nhìn gương mặt phiếm hồng của cô, sau đó đi đến trước mặt cô, lấy quần áo trong tay cô ném lên ghế đẩu bên cạnh giường:"Lát nữa anh sẽ giúp em phơi khô."

"Vâng…"

Lục Kiêu Trần ngồi ở mép giường, bắt gặp ánh mắt rũ xuống của cô, khóe môi nhếch lên: "Em ngượng ngùng cái gì?"

Tâm tư của Vân Nghê bị anh chọc phá, ậm ừ nói không có.

"Anh cũng không biết bọn họ sẽ trực tiếp qua đây, em đừng lo lắng, anh đã giải thích rồi.

"Tâm trạng của cô bây giờ mới được thả lỏng. Vậy là tốt rồi… Nếu là trước đây thì cô đến học bù cũng không sao, nhưng sau khi Lục Kiêu Trần thổ lộ, mối quan hệ giữa bọn họ dường như trở nên mập mờ mông lung, cho nên cô luôn cảm thấy có chút kỳ quái. Lục Kiêu Trần chống tay lên chăn bông phía sau, ngả nửa người ra sau, nhìn cô, lười biếng cười nói:"Em có biết khi em đỏ mặt như vậy, sẽ có một loại cảm giác…"

"Cảm giác giấu đầu lòi đuôi."

Vân Nghê:??

"Người khác nhìn thấy em thẹn thùng như vậy còn tưởng rằng giữa chúng ta vừa mới xảy ra cái gì đó."

"...

"Hu hu hu cô đột nhiên hối hận khi đến nhà anh… Lục Kiêu Trần khẽ cười một tiếng, không bắt nạt cô nữa:"Anh chỉ trêu em thôi."

Anh đứng dậy đi lấy quần áo giúp cô: "Em lại đây nhìn xem."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!