Chương 37: Phá vỡ

Vân Nghê nghe được lời nói của Lục Kiêu Trần thì trái tim không khỏi rung động, trong lồng ngực nhịp tim đập thình thịch như nai con chạy loạn.

Trước khi gặp được Lục Kiêu Trần, cô cảm thấy mình chỉ là một cô gái bình thường sinh ra trong một vùng quê nhỏ, rất chi là bình thường, thuộc loại cho dù đặt trong một đám người thì cũng không ai có thể tìm thấy.

Cô cho rằng việc anh đối xử tốt với cô chỉ là vì xem cô như em gái, từ trước đến nay cô chưa bao giờ nghĩ tới, một người nổi bật chói lóa và được rất nhiều cô gái thích như anh lại thích cô.

Nhưng bây giờ anh đã nói rất rõ với cô rằng anh sẵn sàng chờ cô lớn lên, để cô làm bạn gái của anh…

Thật ra trong đáy lòng cô cũng mơ hồ biết được, Lục Kiêu Trần là sự tồn tại vô cùng đặc biệt đối với cô.

Nhưng bây giờ cô vẫn không biết sự đặc biệt này rốt cuộc có phải là thích hay không…

Tuy nhiên ở giai đoạn này, cô chỉ muốn tập trung hết sức vào học tập, không muốn yêu đương, ban đầu cô vẫn luôn cảm thấy rối rắm, không biết nên xử lý mối quan hệ giữa cô và Lục Kiêu Trần như thế nào, nhưng anh đã thay cô suy xét hết mọi thứ, cho cô đủ một khoảng thời gian để suy nghĩ và lựa chọn.

Trong đầu Vân Nghê xuất hiện rất nhiều ý nghĩ, sau một lúc lâu, cô thuận theo tâm ý của mình, nhẹ nhàng gật đầu: "Vâng…"

Trước kia khi người khác tỏ tình với cô, cô cảm thấy khá hoảng loạn và đã từ chối ngay lập tức, nhưng không biết vì sao, nếu người đó là Lục Kiêu Trần, cô cảm thấy mình vẫn có thể chấp nhận…

Lục Kiêu Trần thấy cô gái nhỏ đồng ý, chút cảm xúc bất an trong lòng cuối cùng cũng được buông bỏ.

Cho dù thế nào đi chăng nữa, Vân Nghê có thể đồng ý với anh, điều đó có nghĩa anh vẫn có thể tiếp tục ở bên cạnh cô như thế này.

Anh đã từng nghĩ đến kết quả tồi tệ nhất rằng cô sẽ không đồng ý, bởi vì mấy ngày nay Vân Nghê vẫn luôn trốn tránh anh, thậm chí anh còn cảm thấy sợ hãi vì liệu rằng có phải lời nói của mình ngày hôm đó đã khiến cô sợ hãi rồi không.

Nhưng để Vân Nghê biết cũng tốt, như vậy thì giống như anh đã chiếm được một vị trí trong lòng cô trước, đỡ phải một ngày nào đó anh cầm lòng không đậu, không kiềm chế được ý nghĩ của mình.

Lục Kiêu Trần nhìn cô, khóe môi nhếch lên, ý cười trong đáy mắt không hề che giấu, giọng nói trầm thấp lười biếng: "Vậy sau này em không được tiếp tục trốn tránh anh nữa, có được không?"

"Nếu không lần sau anh sẽ trực tiếp đến nhà của em để bắt em đi."

Vân Nghê bị dọa, rụt rè đáp lời, nhưng nghĩ đến thái độ lúc trước của anh khi hai người có mâu thuẫn, đột nhiên cô cũng hơi tức giận: "Vậy lúc trước anh còn cố ý không quan tâm tới em…"

"Cái gì?"

Vân Nghê nghĩ đến chuyện đó, trong lòng lập tức trào dâng cảm xúc tủi thân: "Vào chiều tối thứ hai tuần trước sau khi tan học, lúc ấy ở sân thể dục, ngay lúc anh tới tìm em để lấy cặp sách, em chủ động nói chuyện với anh, nhưng dáng vẻ của anh trông như đang tức giận, lấy cặp sách xong thì đi luôn."

Lục Kiêu Trần ngơ ngác, giọng nói khàn khàn hỏi: "Lúc ấy em cảm thấy rất buồn sao?"

"Em cho rằng anh còn đang giận em…"

Đôi mắt đen nhánh của Lục Kiêu Trần hiện lên cảm xúc quay cuồng: "Sau đó có phải em đã khóc hay không?

"Vân Nghê gục đầu xuống, không muốn thừa nhận điều này. Chỉ là chàng trai liếc mắt một cái đã biết được đáp án. Anh không biết trong khoảng thời gian đó, có phải cô gái nhỏ đã lén khóc vài lần vì anh hay không, thế nhưng anh đã khiến cô cảm thấy khó chịu lâu như vậy."Xin lỗi, đều là lỗi của anh."

Vân Nghê ngước mắt nhìn anh, đột nhiên không đành lòng trách mắng: "Em không tức giận, anh đã xin lỗi em một lần rồi…"

Lục Kiêu Trần nhớ lại chuyện ngày hôm đó, liếm môi, mở miệng nói: "Ngày đó anh không phải tức giận, mà là ghen.

"Vân Nghê:??? Cô đoán được cái gì đó:"Bởi vì hội trưởng của em hả…"

"Bằng không thì sao?

"Vân Nghê kinh ngạc. Quả thật từ trước đến nay, cô chưa bao giờ nghĩ đến nguyên nhân này."Lúc ấy anh không ý định theo đuổi em, nhưng không có nghĩa khi anh nhìn thấy em và người con trai khác ở cùng nhau thì sẽ không ghen, hiểu không?"

Lục Kiêu Trần liếm hàm răng, khó chịu bổ sung thêm một câu: "Hơn nữa anh cũng biết… cậu ta học rất giỏi, là dáng vẻ của một người hiếu học, có chí tiến thủ mà em thích."

Chữ "thích

"này được anh nhấn mạnh, Vân Nghê lập tức cảm giác được lời nói này của anh tràn ngập mùi vị ghen tuông. Lớn như vậy, đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được cảm giác người khác vì mình mà ghen, thế nhưng đáy lòng lại cảm thấy có chút ngọt… Hai má lúm đồng tiền mềm mại lún xuống, cô vô thức nhẹ nhàng giải thích với anh:"Em và anh ấy chỉ là mối quan hệ cấp trên cấp dưới bình thường… Hơn nữa việc anh ấy học giỏi không có liên quan gì tới em, em cũng không thèm quan tâm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!