Lời nói của Lục Kiêu Trần lập tức chọc trúng nỗi lòng lớn nhất của Vân Nghê, khiến cô không khỏi cảm thấy choáng váng, gương mặt chợt đỏ bừng.
Vân Nghê mơ hồ lẩm bẩm, trong lòng khóc không ra nước mắt.
Xong rồi, cuối cùng thì cô vẫn trốn không thoát…
Vân Nghê cúi đầu ngoan ngoãn đứng đấy, Lục Kiêu Trần đứng trước mặt cô, nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô gái nhỏ thì không khỏi cười nhẹ:
"Sao em cứ hết lần này đến lần khác vừa nhìn thấy anh thì đã chạy trốn thế? Có phải là do không muốn nhìn thấy anh không?"
Vân Nghê vội vàng phủ nhận: "Không có…"
Ý cười trong ánh mắt anh ngày càng sâu hơn: "Vậy em căng thẳng cái gì? Sợ anh ăn thịt em à?
"Để cô chạy thoát nhiều ngày như vậy, còn chẳng phải để tìm được cơ hội bắt cô hay sao? Vân Nghê xấu hổ giải thích… cô không phải đang căng thẳng mà là đang thẹn thùng. Da mặt con gái mỏng, rất dễ đỏ mặt, mỗi lần nhìn thấy Lục Kiêu Trần thì nhịp tim của cô không chịu kiểm soát mà nhanh chóng đập liên hồi, đặc biệt kể từ khi Lục Kiêu Trần nói xong câu đó. Bàn tay anh đặt trên đỉnh đầu của Vân Nghê, nhẹ nhàng xoa mái tóc rồi hỏi cô một cách dịu dàng:"Em có đang vội về lớp không?
Nếu không vội thì anh muốn nói chút chuyện với em, sẽ không khiến em khó chịu, được chứ?
"Anh không dùng thái độ cứng rắn hay ép buộc mà vẫn nhẹ nhàng dò hỏi ý muốn của cô, anh vẫn luôn dành cho cô sự tôn trọng nhất. Vài giây sau, Vân Nghê gật đầu, nghĩ rằng chuyện này dù sớm hay muộn thì cô cũng phải đối mặt."Em không vội lắm, vẫn còn thời gian."
Khóe môi Lục Kiêu Trần nhếch lên, lấy tay giữ phía sau gáy của cô, dẫn cô rời khỏi căn tin: "Chúng ta ra ngoài trường học đi.
"Vân Nghê đi theo bên cạnh anh, nhịp tim đập như nai con chạy loạn. Nhưng cô vẫn không nhịn được mà ngửa đầu nhìn anh… Chàng trai có xương mày tuyệt đẹp, môi mỏng mũi cao, đường quai hàm góc cạnh, khuôn mặt đẹp trai đến mức không chê vào đâu được. Vân Nghê không phải là người ham mê sắc đẹp, nhưng dáng vẻ của Lục Kiêu Trần vẫn khiến cô không thể nào không chú ý đến. Lục Kiêu Trần rũ mắt nhìn xuống, thấy vậy thì cô vội vàng cúi đầu, chàng trai nhìn dáng vẻ căng thẳng như thế của cô thì bất lực mỉm cười:"Vân Nghê, nếu người khác nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của em lúc này, chắc sẽ cho rằng anh đã làm gì em đó."
Vân Nghê: "..."
Anh định đưa cô đi ăn một chút gì đó để dời đi sự chú ý: "Em có muốn uống trà sữa không? Hay là em muốn ăn cái gì không?"
Vân Nghê nghe thấy anh hỏi có muốn uống trà sữa tại một cửa tiệm nào đó hay không thì lập tức gật đầu.
Năm phút sau, hai người đi tới cổng trường, bắt đầu đi về phía tiệm trà sữa, trên đường đi, Vân Nghê đi ngang qua một cửa hàng, quay đầu nhìn lại vào trong thì thấy ánh đèn bên trong có màu cam ấm áp, ngay cửa ra vào trưng bày rất nhiều loại bánh quy và kẹo ngọt khác nhau.
Đây là một cửa hàng kiểu mới, bên trong là một căn nhà bánh kẹo, bán đủ các loại kẹo từ khắp nơi trên thế giới.
Trái tim thiếu nữ của Vân Nghê lập tức được khơi dậy, nhưng xét đến Lục Kiêu Trần vẫn còn ở bên cạnh, cô lại do dự không bước vào.
Cuối cùng hai người đi vào tiệm trà sữa, bên trong có rất nhiều học sinh đang xếp hàng.
Vân Nghê đi đến xếp hàng, Lục Kiêu Trần nói ra ngoài gọi điện thoại.
Vài phút sau, chàng trai trở về, phía trước Vân Nghê còn có một người nên anh đi đến phía sau cô, Vân Nghê quay đầu nhìn anh, cho rằng anh cũng muốn gọi món gì đó: "Anh Kiêu Trần, anh muốn uống gì?"
"Anh không uống."
Vân Nghê lộ vẻ nghi ngờ, quay đầu không nhìn anh nữa, tiếp đó đến lượt cô, cô gọi một ly soda chanh dây, nhân viên thu ngân vừa báo giá, Vân Nghê đang định lấy tiền mặt trong túi ra trả thì đã thấy Lục Kiêu Trần cầm điện thoại đưa đến trước người cô rồi quét mã.
"Ơ…
"Sau khi hiển thị thanh toán thành công, nhân viên thu ngân đưa biên lai cho Vân Nghê, tiếp đó không khỏi lén nhìn về phía Lục Kiêu Trần, vẻ mặt lộ rõ sự hâm mộ đối với người trẻ tuổi bây giờ. Vân Nghê ngơ ngác, chưa kịp định thần thì cổ tay đã bị Lục Kiêu Trần nhẹ nhàng nắm lấy:"Chúng ta đi thôi."
Cô bị anh kéo đến một bên, tìm một chỗ trống ngồi xuống, Vân Nghê ngại ngùng nói: "Sao anh lại trả tiền giúp em…"
Anh lười nhác tựa lưng vào lưng ghế nơi cô đang ngồi: "Không có gì, chỉ là một ly trà sữa mà thôi."
Vân Nghê ngẩng đầu nhìn anh: "Anh Kiêu Trần, vết thương trên người của anh đã đỡ hơn chút nào chưa? Đặc biệt là trên cánh tay và đầu gối, anh có thay băng đúng giờ không đấy?"
Cô vẫn còn nhớ rất rõ dáng vẻ không muốn thay băng trước đây của anh.
"Anh thì có chuyện gì mà phải lo lắng? Anh còn muốn hỏi em câu này đó."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!