Chương 33: Thung lũng

Chạng vạng, trong phòng ngủ, Vân Nghê đang ngơ ngác nằm sấp trên bàn học, Đỗ Cầm ở bên ngoài gọi mấy lần mà cô vẫn không nghe thấy.

Một lúc sau, Đỗ Cầm mở cửa bước vào: "Nghê Nghê?"

Vân Nghê định thần lại, ngơ ngác nhìn bà, Đỗ Cầm vô cùng bất đắc dĩ: "Ăn cơm thôi, con ngẩn ngơ cái gì thế?"

"Dạ…"

Đỗ Cầm đi đến khẽ xoa đầu cô:

"Con sao vậy? Thi giữa kỳ không tốt sao?"

"Không ạ, con chỉ đang nghĩ đến một bài tập…"

Nhưng thật ra cô đang nghĩ đến Lục Kiêu Trần.

"Không vội, ăn cơm xong lại nghĩ tiếp." Đỗ Cầm đưa đồ trang trí Chibi Maruko trong tay cho cô: "Đây là cái treo bên ngoài cặp sách của con phải không?"

"Mẹ, mẹ tìm thấy nó ở đâu vậy?"

Đồ trang trí này hai ngày trước cô đã đánh mất, nhưng tìm rất lâu vẫn không thấy đâu.

"Không phải do mẹ tìm thấy, mà là vừa rồi Kiêu Trần đến tiệm đưa cho mẹ, là thằng bé vô tình nhặt được."

"Anh Kiêu Trần?!"

Tim Vân Nghê đập thình thịch: "Anh ấy đến dưới lầu ạ?"

"Đúng vậy."

Vân Nghê bước nhanh đến bên cửa sổ, đang định nhìn xuống thì nghe thấy mẹ cô nói: "Thằng bé đưa đồ xong thì rời đi luôn rồi.

"Vân Nghê ngây người. Anh... đi rồi?"Mẹ còn bảo thằng bé ở lại ăn cơm nhưng không biết là ngại hay có việc, thằng bé nói hôm khác sẽ quay lại."

Vân Nghê chớp chớp mắt, cuối cùng cụp mắt xuống: "Ồ, vậy ạ..."

"Ra ngoài ăn cơm thôi, mẹ ra trước dọn cơm cho con."

Đỗ Cầm nói xong liền rời khỏi phòng trước.

Vân Nghê chậm rãi quay lại bàn, treo đồ trang trí vào cặp sách, sau đó chú ý đến bình nước Lục Kiêu Trần đưa cho cô nằm ở một bên cặp sách.

Cô nhớ tới hôm nay khi tan học, thái độ của Lục Kiêu Trần đối với cô hoàn toàn khác với trước đây, trở nên vô cùng lạnh lùng và xa cách.

Cô không ngờ rằng anh đã nhặt được đồ của cô, hơn nữa thà đi một chuyến tới gặp mẹ cô để trả lại còn hơn là đích thân trả lại cho cô.

Có phải anh không muốn nói chuyện với cô không...

Vân Nghê nghĩ như vậy, bỗng nhiên có chút chua chát ở chóp mũi, cô cúi đầu, sự đắng chát từ đáy lòng tuôn ra.

-

Sau kỳ thi giữa kỳ, một tuần nhanh chóng trôi qua.

Thời gian chấm bài giữa kỳ rất nhanh, thứ hai tuần sau sẽ có kết quả, trong giờ học buổi sáng, giáo viên chủ nhiệm mở bản điện tử kết quả và xếp hạng trong lớp ra.

Vân Nghê cúi đầu, căng thẳng không dám nhìn, nhưng Giang Nguyệt bên cạnh lại hưng phấn nắm tay cô nói:

"Nghê Nghê! Cậu đứng thứ ba trong lớp! Cậu giỏi quá!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!