Lục Kiêu Trần nghe thế, khuôn mắt tối sầm lại, tức giận đến mức bật cười.
Trời ạ, ba mươi tuổi xuất gia??
Thế thôi anh thi tốt nghiệp đại học xong trực tiếp ẩn cư núi rừng luôn cũng được.
Lục Kiêu Trần nhìn bộ dạng ngốc nghếch của cô, gõ đầu cô một cái: "Em cảm thấy thế nào?"
Vân Nghê lúng túng cúi đầu ăn súp: "Em thấy không phải không có lý nha…
"Dù sao cô vẫn luôn nghe nói có rất nhiều nữ sinh trung học muốn theo đuổi Lục Kiêu Trần, nhưng anh vẫn luôn lạnh lùng với mấy nữ sinh đó, không mặn mà gì, tuy có thể có trường hợp Lục Kiêu Trần không cảm thấy hứng thú, nhưng nói không chừng anh giống như Vân Phong nói thì sao. Lục Kiêu Trần cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cô, cảm xúc trong mắt quay cuồng, giọng nói khàn khàn:"Anh có người mình thích."
"Giờ em cảm thấy lời nói này còn hợp lý hay không?
"Vân Nghê đột nhiên ngây người. Hả? Anh Kiêu Trần đã có người anh ấy thích rồi? Vẻ mặt cô không dám tin nói:"Nhưng sao em chưa bao giờ nghe thấy ai nói…"
Lục Kiêu Trần bình tĩnh liếc nhìn cô: "Anh không nói cho người khác biết.
"Cho nên ý của anh là chỉ có cô hoặc không có nhiều người biết chuyện này? Vân Nghê chìm đắm trong tin tức chấn động này, trong đầu mơ mơ hồ hồ, nghĩ tới rất nhiều chuyện, cuối cùng nhịn không được tìm tòi nghiên cứu bí mật này:"Anh Kiêu Trần… Người anh thích là ai vậy?
Em đã từng gặp chưa?"
Lục Kiêu Trần liếm răng hàm của mình, nhìn chằm chằm vào cô.
"Gặp rồi."
"Sao cơ! Là ai thế?"
Cô vừa dứt lời, bả vai đột nhiên bị nắm lấy, ngay sau đó cô bị sức mạnh này kéo vào trong lồng ngực của Lục Kiêu Trần.
Một người đàn ông trung niên thét to, đang phụ đẩy một chiếc xe đẩy nhỏ vừa sượt nhanh qua người cô.
Vân Nghê đâm vào người Lục Kiêu Trần, cảm nhận được thân thể cường tráng và ấm áp của anh, hai má vô tình cọ vào áo sơ mi trắng mang theo mùi bạc hà của anh, phần súp tứ quả cô cầm trong tay lung la lung lay, suýt nữa là đổ xuống đất.
Khoảng cách thân mật như thế khiến đầu óc Vân nghê trống rỗng, trái tim không khống chế được đập thình thịch, giống như có một dòng điện chạy khắp thân thể.
Ngay sau đó, cô cảm nhận được anh buông tay ra.
Khoảng cách gần gũi đó thật ra chỉ kéo dài hai giây mà thôi.
Lục Kiêu Trần rũ mắt nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô gái, bàn tay giữ ót cô dẫn cô đi về phía trước, kìm nén xao động trong lòng: "Nhìn đường cho kỹ vào, thiếu chút nữa bị người ta đụng cũng không biết."
"Ồ…
"Hai người đi một lúc lâu, nhiệt độ trên mặt Vân Nghê mới dần dần hạ xuống, sau đó cô mới nhớ lại Lục Kiêu Trần vẫn chưa trả lời vấn đề quan trọng vừa rồi. Cô vừa định hỏi lại thì đã nhìn thấy bọn Vân Phong trước quầy hàng bán lẩu cay. Câu chuyện buộc phải bỏ dở giữa chừng, hai người đi qua đó, Vân Phong nhìn thấy cô và Lục Kiêu Trần, chỉ chỉ vị trí phía sau xe đẩy:"Hai người tìm chỗ ngồi trước đi, lẩu cay của chúng tôi sắp có rồi."
Vân Nghê cũng muốn ngồi xuống ăn cho xong phần súp tứ quả của mình, cô đi tìm chỗ ngồi, Lục Kiêu Trần đi đến bên cạnh Vân Phong, nắm lấy gáy anh ấy: "Mỗi ngày cậu đồn bậy bạ gì về tôi thế?"
"Hả? Đồn đại gì cơ?"
Lục Kiêu Trần lạnh mặt nhìn anh ấy: "Ba mươi tuổi xuất gia."
Vân Phong hiểu ra, chợt cười: "Vân Nghê nói với cậu à? Tôi chỉ đùa một tí thôi, cậu còn không hiểu em gái tôi sao, em ấy ngốc đến nỗi nói gì là tin cái đó luôn…"
Vân Phong dùng khuỷu tay thụi vào ngực anh, nhướng mày trừng mắt nói: "Này, có điều tôi nói cũng không sai, dù sao đúng là cậu không cảm thấy hứng thú với cô gái nào mà, không phải chính là nhìn thấu hồng trần còn gì?"
"Vậy nếu cảm thấy hứng thú thì sao?"
Vân Phong bị chọc cười:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!