Trong lúc nhất thời, Vân Nghê cảm thấy nói ra những lời này có chút kì quái.
Người ngoài cuộc nghe những lời này thì thấy không sai, nhưng chỉ có hai người bọn họ biết tối hôm qua bọn họ mới gặp nhau, có điều có thể là do trời tối nên anh không nhìn rõ cô.
Vân Nghê không ngờ rằng anh chính là Lục Kiêu Trần.
Đề tài được đưa ra, Hạ Uyển Uyển đang im lặng đột nhiên đứng dậy, ngồi vào cùng một ghế dài với Lục Kiêu Trần, cô ta ngồi sát lại gần anh.
Chu Phi Trì ngẩn người, lập tức nhìn sắc mặt của Lục Kiêu Trần: "Này, cậu đang làm gì thế?"
Hạ Uyển Uyển trừng mắt: "Tôi ngồi cùng cậu với Phan Học chật quá nên chuyển chỗ không được sao?"
"Chậc…"
Mọi người đều hiểu rõ trong lòng, Phan Học tùy ý động đậy cơ thể, anh ấy thoải mái mở miệng: "Chỗ của chúng tôi thật sự rất "chật", còn bên Lục Kiêu Trần lại rất rộng.
"Một câu trêu đùa của Phan Học khiến cho đám người Chu Phi Trì cười lăn lộn. Thật ra bọn họ ngồi vào chiếc bàn gỗ hình chữ nhật, Hạ Uyển Uyển ngồi cùng Chu Phi Trì và Phan Học ở bên chiều dài, ngược lại còn rộng hơn là ngồi cùng với Lục Kiêu Trần. Hạ Uyển Uyển đỏ mặt, thấy Lục Kiêu Trần không có phản ứng gì, cô ta vừa định nói người ta cũng không ngại thì nhìn thấy chàng trai đứng dậy. Anh cầm chiếc bật lửa trên bàn, sắc mặt lạnh nhạt như không nghe thấy gì:"Đi vệ sinh."
Hạ Uyển Uyển: "...
"Lục Kiêu Trần rời đi, mấy chàng trai ho khan vài tiếng, che miệng lại để không cười thành tiếng. Thật ra bọn họ đều đã quen rồi, có khi nào Lục Kiêu Trần để ý đến mấy cô gái đâu. Dù là như vậy nhưng vẫn có rất nhiều cô gái muốn lại gần anh. Cảnh tưởng có chút xấu hổ, Vân Phong kéo Vân Nghê đứng dậy:"Chúng tôi đi mua đồ uống, các cậu muốn uống gì? Tôi mời.
"Hạ Uyển Uyển nói không uống, sau khi những người khác nói tên đồ uống xong, hai anh em đi đến cửa hàng tiện lợi. Vân Nghê cầm lấy chai nước C100 mà cô thích nhất, chọn đồ uống xong, hai người định đi tới quầy thu ngân, nhưng Vân Nghê đột nhiên nhớ ra:"Có cần lấy cho anh Kiêu Trần một chai không?"
Vân Phong bảo cô tùy ý lấy một chai, cô chạy đến trước kệ để hàng, không biết anh muốn uống cái gì cho nên phân vân nửa ngày, mãi cho đến khi phía trước vang lên tiếng thúc giục, cô đành phải lấy chai trà sữa Assam ngay gần đấy.
Thanh toán xong, Vân Phong để cô cầm hết đồ uống, bảo cô quay lại đó trước, còn anh ấy thì đi vệ sinh.
Vân Nghê quay trở lại cửa hàng mật thất, đúng lúc nhân viên tới thông báo cho họ vào bàn, đám người bọn họ đi tới gửi đồ, cô đem đồ uống tới đưa cho bọn họ, cuối cùng chỉ còn lại chai trà sữa Assam kia.
Cô quay đầu lại, nhìn thấy Lục Kiêu Trần vừa vào cửa hàng, theo sau là Hạ Uyển Uyển, cô do dự một chút rồi đi qua đó.
Bên kia, Hạ Uyển Uyển đang nói chuyện với Lục Kiêu Trần, giọng nói nhỏ nhẹ:
"Lục Kiêu Trần, hôm qua cậu mới về có phải không? Cả kỳ nghỉ hè tớ đều không nhìn thấy cậu đâu."
"Trước kia cậu đã chơi qua trò chạy trốn khỏi mật thất chưa? Có đáng sợ không?"
"Tớ nghe nói quỷ là do người thật đóng vai nhưng vẫn rất sợ hãi, chút nữa cậu có thể bảo vệ tớ hay không?"
Lục Kiêu Trần cúi đầu gửi tin nhắn xong rồi cất điện thoại vào trong túi, cuối cùng anh mới quay đầu nhìn cô ta, lạnh nhạt nói: "Sợ hãi thì tìm tôi cũng vô ích."
"..."
"Tôi là đạo sĩ còn có thể đuổi quỷ được hay sao?
"Cô ta thẹn quá hóa giận, tức giận quay đầu bỏ đi. Vân Nghê nhìn lướt qua cô ta, thấy hốc mắt của đối phương đỏ hoe, cô có chút ngạc nhiên, cô vừa ngước mắt lên đúng lúc đối diện với ánh mắt của Lục Kiêu Trần. Tại sao anh lại chọc con gái khóc? Lấy lại được tinh thần thì cô đã đi đến trước mặt anh. Đối phương cũng dừng lại, cô mím chặt môi đưa cho anh chai trà sữa Assam, sau đó nhìn anh:"Cái này là… Anh của em mua cho anh."
Anh vẫn chưa cầm lấy trà sữa trong tay cô, vài giây sau, một giọng nói nam vang lên trên đầu cô: "Quá ngọt.
"Vân Nghê kêu lên, giật mình ngước mắt lên nhìn anh, đang suy nghĩ xem phải xử lý như thế nào thì nào ngờ chai nước C100 ở tay kia của cô đã bị một bàn tay thon dài lấy đi. Anh lười biếng lạnh nhạt nói, mang theo cảm giác tê dại:"Chai này còn được."
"?"
Lục Kiêu Trần đi về phía trước, Vân Nghê nhìn theo bóng dáng anh, trong lúc nhất thời cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tại sao người này lại cướp đồ uống của cô…
Vân Phong nhanh chóng quay trở lại, mọi người gửi đồ xong thì được dẫn tới cửa mật thất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!