Sau khi Lục Kiêu Trần rời đi, Vân Nghê cầm túi đồ quay lại phòng chuẩn bị.
Ngồi trở lại vị trí, rất nhiều ánh mắt tò mò và hiếu kỳ đều nhìn về phía cô, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Vân Nghê.
Nhất là Tiết Ức, cô ta từng nghe Tất Dao nói đại ca lạnh lùng của khối 12 đối xử vô cùng tốt với Vân Nghê, lúc đó cô ta còn tỏ thái độ nghi ngờ, ôm suy nghĩ tai nghe chưa chắc là thật nhưng vừa rồi chính mắt cô ta thấy rõ ràng, cả người Tiết Ức như đang chìm vào trong mộng.
Vân Nghê cảm nhận được rất nhiều ánh mắt đều đang nhìn mình, cô biết chắc chắn là vì sự xuất hiện của Lục Kiêu Trần, khuôn mặt không nhịn được mà đỏ ửng.
Cô gục đầu xuống, vẫn đang mông lung lại nhìn thấy ly nước và thuốc mà Lục Kiêu Trần đưa mình, trong lúc nhất thời trái tim như có một cơn gió ấm ấp thổi vào, khiến nó không kiềm được mà cứ nóng dần lên.
Chiều hôm nay cô mới nói với Lục Kiêu Trần chuyện mình bị cảm nhưng vẫn phải tham gia phỏng vấn, nếu là người bình thường ắt hẳn sẽ không thèm để ý, thế nhưng anh lại nhớ được việc này.
Vừa rồi cô vô cùng uể oải và lo lắng, hiện tại nhìn thấy những thứ mà Lục Kiêu Trần đưa, trong đầu lại hiện lên câu "Cố lên" kia của anh, cô thấy cảm động đến mức cái mũi hơi chua xót.
Anh Kiêu Trần thật sự rất rất tốt…
Vân Nghê xoa mũi, mở nắp ly thủy tinh ra, ngửa đầu uống mấy ngụm nước ấm, lại lấy một viên ngậm trị ho cho vào miệng.
Viên ngậm trị ho trong miệng lành lạnh, mang theo vị bạc hà và thảo dược, dần dần làm dịu cảm giác ngứa ngứa trong cổ họng.
Vân Nghê vuốt ve hình vẽ Chibi Maruko in trên ly nước, đôi môi khẽ cong, nháy mắt cô lại tràn đầy động lực, lại tập trung tinh thần chuẩn bị cho cuộc phỏng vấn tới.
Ban đầu là Lục Kiêu Trần cổ vũ cô đăng ký tham gia đài phát thanh, anh rất tin tưởng cô, cô nhất định sẽ không làm anh thất vọng.
…
Gần sáu giờ rưỡi, tất cả học sinh đến phỏng vấn đã tập hợp đủ, đàn anh bắt đầu đọc số thứ tự, hai người có số thứ tự giống nhau sẽ cùng vào đài phát thanh thực hiện buổi phỏng vấn.
Ấn Tử Trân là số 7 còn Tiết Ức là số 5.
Tiết Ức rầu rĩ: "Thật mong chúng ta cùng số thứ tự, đi cùng với cậu tớ sẽ không lo lắng như thế."
Ấn Tử Trân cười cười: "Không sao đâu, chỉ cần cậu phát huy thật tốt là được."
Tiết Ức quay đầu nhìn xung quanh một vòng: "Cũng không biết ai được phân chung tổ với tớ, hy vọng không phải là một người quá giỏi, chứ nếu không lúc đó đối lập quá rõ ràng thì không ổn rồi.
"Tuy không phải là hình thức hai chọn một, nhưng nếu trong hai người có một người xuất sắc hơn hẳn vậy thì người hợp tác sẽ bị yếu thế hơn rồi. Qua một lúc sau, một đàn anh đi vào phòng chuẩn bị, hô lớn:"Hai người có số 5 đâu rồi?"
Lúc này Tiết Ức đứng lên, giơ tay báo tên, cô ta tự mình tìm đối tượng hợp tác, ai ngờ giây tiếp theo bên trái lại truyền đến giọng của Vân Nghê: "Đây ạ.
"Tiết Ức quay đầu nhìn thấy cô, vô cùng kinh ngạc. Đối tượng hợp tác với cô ta lại là Vân Nghê? Đàn anh nói:"Hai người các em cầm bản thảo vào thử giọng đi."
Tiết Ức rời khỏi phòng chuẩn bị, nghĩ đến chuyện đối thủ là Vân Nghê, trong lòng nhanh chóng vui như mở cờ.
Vân Nghê bị cảm, ho khan thành như vậy, chỉ cần cô ta không mắc sai lầm khi đọc bản thảo là được rồi, hiện tại trạng thái của đối phương như vậy thì sao có thể so sánh được với cô ta?
Tiết Ức không ngờ bản thân lại gặp một đối thủ kém như vậy, chớp mắt đã quẳng sự lo lắng ra sau đầu, nhất thời cả người thoải mái hẳn lên.
Haiz, vốn không muốn làm người tàn ác, nhưng ai ngờ ông trời lại cho cô ta cơ hội treo Vân Nghê lên đánh kia chứ.
Trong phòng chuẩn bị, Vân Nghê uống thêm mấy ngụm nước ấm, để ly ở lại chỗ ngồi, cầm bản thảo rồi đi ra ngoài.
Cô thanh thanh cổ họng, hít mấy hơi thật sâu, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại.
Vừa rồi cô ngậm viên ngậm trị ho, tình trạng ho khan đã đỡ hơn khá nhiều, không còn khó chịu như lúc đầu.
Cô đi trên hành lang dài, ngửa đầu nhìn trăng sáng treo trên cao, khóe môi cong cong làm lúm đồng điếu xuất hiện.
Cho dù kết quả như thế nào, cô tự nói với bản thân, cô chỉ cần hưởng thụ quá trình này là được rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!