ân Nghê mơ hồ nhìn anh, chỉ thấy Lục Kiêu Trần chậm rãi mở cặp sách, tìm kiếm thứ gì đó ở bên trong.
Một giây, hai giây.
Lục Kiêu Trần nhìn cái cặp trống rỗng của mình, im lặng một lát, cuối cùng ném cặp sách lại chỗ ngồi, vẻ mặt tự nhiên như chưa có gì xảy ra: "Quên mang theo bài tập rồi."
Vân Nghê: "…?"
Anh ho nhẹ một tiếng: "Có thể cho anh mượn quyển sách nào em tạm thời không cần dùng tới không? Dù sao bọn anh cũng cần xem lại sách của lớp 10."
Vân Nghê hình như nghĩ đến cái gì, từ trong cặp sách lấy một quyển từ vựng tiếng Anh thật dày ra: "Cái này là sách bách khoa toàn thư về từ vựng tiếng Anh dùng để thi đại học, quyển này được không?"
"Cũng được."
Lục Kiêu Trần tùy tiện lật vài trang, phát hiện cô còn đang mơ màng nhìn anh.
"Anh ngồi ở đây gây ảnh hưởng đến em à? Nếu em để ý thì để anh ngồi chỗ khác." Anh hỏi.
"Không có…
"Vân Nghê cũng không phải không muốn anh ngồi chỗ này, lắc đầu phủ nhận, bỗng nhiên cổ họng cô thấy hơi ngứa, ho mạnh vài tiếng. Lúc này Lục Kiêu Trần mới chú ý tới giọng nói hơi khàn của cô, đầu mũi Vân Nghê hồng hồng, vẻ mặt rõ ràng trông khá tiều tụy, hai hàng mày anh nhíu lại:"Em bị sao vậy?
Bị cảm à?"
Vân Nghê xoa xoa cái mũi, nằm úp sấp trên bàn, giọng điệu rất đáng thương: "Dạ, hơi cảm nhẹ…"
"Có bị sốt hay không?"
Sau đó cô cảm thấy lòng bàn tay ấm áp của Lục Kiêu Trần phủ lên trán mình, Vân Nghê nhìn vẻ mặt lo lắng của anh, trái tim hơi rung động, nhẹ giọng phủ nhận: "Em không bị sốt, chỉ là bị cảm lạnh."
"Đã uống thuốc chưa?"
"Rồi, em chỉ bị ho với nghẹt mũi, uống thuốc xong chắc sẽ ổn thôi."
Lục Kiêu Trần cong môi: "Sao sức đề kháng kém vậy? Chỉ mới có một trận mưa đã bị bệnh."
Vân Nghê mím môi: "Người nào đó lúc trước cũng bị sốt mà còn nói…
"Hừ, anh còn không biết xấu hổ mà nói cô. Lục Kiêu Trần nghe vậy, nhẹ giọng cười cười:"Thế nào, xem anh là tấm gương để em noi theo à?"
Vân Nghê xấu hổ lại ho khan mấy tiếng, chưa kịp nói gì thì một nhân viên bước tới: "Xin chào, trà bưởi mật ong và bánh cappuccino bạn gọi đây ạ.
"Vân Nghê thấy Lục Kiêu Trần và cô gọi cùng một loại đồ uống, lại thấy nhân viên phục vụ đặt một phần bánh ngọt trông vừa ngon vừa đẹp đặt lên bàn, đôi mắt phút chốc như phát sáng. Vừa rồi cô đi vào đã để ý trong cái tủ bên cạnh quầy order bày đầy những chiếc bánh ngọt nho nhỏ rực rỡ muôn màu, cô rất muốn ăn nhưng lại tiếc tiền. Vẻ mặt yêu thích của cô gái đã được Lục Kiêu Trần thu hết vào trong mắt, anh im lặng cười cười, đẩy phần bánh ngọt đến trước mặt cô:"Gọi cho em đấy."
"Sao ạ…"
Vân Nghê kinh ngạc không kịp phản ứng lại, vừa muốn nhận, ai ngờ ngay sau đó anh đã lấy lại để trước mặt mình.
"Thật xin lỗi anh quên mất, em đang bị cảm không thể ăn được."
"…
"Ngực Vân Nghê như bị đâm một đao thật mạnh. Anh lại bắt nạt cô… Vân Nghê rầu rĩ đầu cúi gằm, qua một lát lại không nhịn được ngẩng đầu nhìn Lục Kiêu Trần, chỉ thấy anh múc một muỗng bánh ngọt đưa vào miệng, Vân Nghê hâm mộ muốn khóc. Hu hu hu cô cũng muốn nếm một miếng… Lục Kiêu Trần nhìn cô, đuôi lông mày hơi nhướng cao:"Muốn ăn không?"
Vân Nghê bảo vệ tôn nghiêm cuối cùng của mình, cúi đầu nhìn sách giáo khoa, lẩm bẩm: "Không muốn…"
Tiếng cười của Lục Kiêu Trần ở đối diện truyền đến, sau đó anh xoa đầu cô, giọng nói trầm ấm của anh vang lên: "Chờ hết bệnh rồi anh mua cho em, bây giờ em không thể ăn được."
Cô ngoan ngoãn gật đầu, cuối cùng nhẹ giọng nói: "Em học bài tiếp đây, anh cũng mau mau đọc sách đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!