Chương 27: Xuân tâm

Bóng đêm mông lung, chung quanh không người.

Tất cả mọi thứ trong tối theo gió đêm bắt đầu chuyển động.

Lời nói đầy ẩn ý của Lục Kiêu Trần vừa dứt, tầm mắt của Vân Nghê đã chìm vào con ngươi đen như mực của anh, cô ngẩn ngơ, đáy lòng giống như mặt hồ bị người ta khuấy đảo, có một cảm giác không nói nên lời đang lan tràn.

"Hả…

"Kêu cô đừng xem anh là anh trai là sao? Trong lúc nhất thời đầu óc Vân Nghê không nghĩ được gì. Dưới ánh đèn đường, đôi mắt cô gái tỏa sáng giống như cả ngân hà rơi vào trong đó, khiến lòng người ngứa ngáy. Lục Kiêu Trần chạm phải ánh mắt của cô, trong lòng bỗng nhiên toát ra cảm giác tội lỗi khi bắt nạt thỏ trắng ngốc nghếch. Cuối cùng, Lục Kiêu Trần vỗ đầu Vân Nghê, kìm nén cảm xúc dưới đáy lòng:"Không có gì, lên xe đi.

"Trong đầu Vân Nghê mơ mơ màng màng, vẫn còn suy nghĩ chuyện lúc nãy, sau đó nhìn thấy anh xoay người sải bước đi về chiếc mô tô, xem như đơn phương chấm dứt đề tài này. Vân Nghê đành phải ngồi lên mô tô. Mô tô chạy ra khỏi sân trường, đến một ngã tư đường thì dừng lại, Vân Nghê lấy lại tinh thần, chợt nghe tiếng Lục Kiêu Trần kêu cô xuống xe. Sau khi Vân Nghê xuống xe, anh cũng đi xuống, cô mơ hồ nhìn về phía anh, sau đó kính chắn gió trên mũ bảo hiểm bị ảnh đẩy lên:"Không phải nói muốn mua bánh su kem sao? Quên rồi à?

"À… Cô thật sự đã quên chuyện này! Lục Kiêu Trần cười:"Không mua à? Vậy chúng ta đi về."

Vân Nghê thấy anh tính đi về thật thì sốt ruột kéo ống tay áo của anh, giọng nói vừa mềm vừa nhẹ: "Em muốn mua…"

Lục Kiêu Trần nở nụ cười, nói với cô một chữ "ngốc

", sau đó giúp cô cởi mũ bảo hiểm. Vân Nghê vừa muốn cùng anh đi đến tiệm bánh ngọt thì bên cạnh đột nhiên truyền đến một giọng nam cà lơ phất phơ:"Ai u, đây không phải là Lục Kiêu Trần sao…

"Một nam sinh mặc quần áo chơi bóng, tóc đầu đinh đang đi về phía bọn họ, đi theo bên cạnh là một cô gái tóc dài môi đỏ mọng, hai người họ nắm tay nhau đi đến. Vân Nghê mờ mịt, chỉ thấy cậu trai đầu đinh đi đến trước mặt Lục Kiêu Trần, cười cười vỗ bả vai anh:"Người anh em, hai chúng ta đã lâu không chơi bóng với nhau rồi, sao thế, tối thứ bảy cũng không tìm thấy cậu? Gần đây Vân Phong cũng thế.

"- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT Nam sinh đó là một học sinh của trường dạy nghề bên cạnh, là bạn cùng chơi bóng với Lục Kiêu Trần và Vân Phong, chẳng qua bởi vì mọi người không học chung một trường cho nên bình thường cũng không thường xuyên liên hệ. Khóe môi Lục Kiêu Trần khẽ nhếch, vẻ mặt lười nhác:"Gần đây tôi đang chơi xe, Vân Phong vừa đi tập huấn từ nơi khác trở về."

"Tôi cứ nghĩ là do bài vở của lớp 12 quá nhiều, cho nên cậu dự định một lòng học tập cơ chứ." Nam sinh đầu đinh cười cười, sau đó chú ý tới cô gái nhỏ bên cạnh anh:

"Chà, cô gái nhỏ này là ai? Đứng từ xa đã nhìn thấy cậu đang giúp người ta cởi mũ bảo hiểm."

Anh ta lại nhìn về phía Lục Kiêu Trần, vẻ mặt đầy ẩn ý: "Không giới thiệu sao? Sao thế, là bạn gái của cậu à?

"??! Trong đầu Vân Nghê"ong" một tiếng, sợ đến mức xua xua tay phủ nhận: "Không phải…"

Lục Kiêu Trần nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái bị kinh sợ, đáy mắt lạnh lùng, ánh mắt anh vô cùng khó chịu nhìn về phía nam sinh đầu đinh: "Cậu nói tào lao cái gì đó?"

Sau khi giới thiệu với nhau, nam sinh đầu đinh mới biết cô là em gái của Vân Phong, anh ta kinh ngạc một hồi lâu, cuối cùng liếm môi cười nói: "Thì ra là thế, vậy xem ra là tôi hiểu lầm rồi.

"Lần đầu tiên Vân Nghê bị người trêu chọc về mối quan hệ giữa cô và Lục Kiêu Trần, mặt nóng bừng cả lên, khiến cả khuôn mặt đỏ ửng như trái cà chua. Lục Kiêu Trần bình tĩnh lại, quay đầu nhìn về phía cô:"Em đi vào mua đi, anh ở đây chờ em."

"Vâng…

"Vân Nghê xoay người chạy như bay vào cửa tiệm. Cô đi rồi, nam sinh đầu đinh vỗ vỗ bả vai Lục Kiêu Trần, nháy mắt ra hiệu với anh:"Không phải là cậu sợ tôi nói cái gì đấy chứ?

Sao vội vã kêu người ta đi làm gì?"

Lục Kiêu Trần im lặng, nhìn thẳng vào anh ta, nam sinh đầu đinh bất đắc dĩ cười cười buông tiếng thở dài: "Cậu nghĩ tôi không nhìn ra à?"

"Nhìn ra cái gì?"

"Đừng ở đây giả vờ với tôi, đứng từ thật xa đã nhìn thấy hai người lôi kéo nhau ở chỗ này, ánh mắt của cậu nhìn em gái người ta rõ ràng như vậy, nếu tôi không nhìn ra thì thật sự là uổng phí danh hiệu lãng tử tình trường của tôi!

"Cô gái bên cạnh tức giận đánh anh ta một cái. Nam sinh đầu đinh ôm bạn gái, nhìn Lục Kiêu Trần:"Cậu nói xem tôi nói có đúng không?"

Lục Kiêu Trần dựa vào chiếc mô tô, bất đắc dĩ xoa xoa mi tâm, khóe miệng kéo căng: "Biết thì biết, cậu kích động thế làm gì, nếu không thì tôi cho cậu cái loa tha hồ mà la nhé?"

"Nếu cậu muốn tôi gióng trống khua chiêng như thế cũng không phải là không được à nha."

Anh ta vừa cười vừa nói, bạn gái của nam đầu đinh lôi kéo tay anh ta: "Em muốn vào tiệm bánh ngọt mua vài cái bánh."

"Đi đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!