Chương 26: Đặc biệt

Vân Nghê nghe được lời Lục Kiêu Trần nói, cúi đầu, trong lòng thầm gào khóc một tiếng, khóc không ra nước mắt.

Thật là mất mặt mà…

Cô cũng ngại ngẩng đầu lên nhìn Lục Kiêu Trần, nhẹ giọng đáp lại, mặt đỏ ửng đi đến bên cạnh Biện Mạn Mạn và Giang Nguyệt.

Hai người hỏi cô: "Thế nào, có qua không?"

"Không đủ tiêu chuẩn, phải ở lại luyện tập thêm…"

"Hả? Cậu thảm thế!

"Hai người đi cùng với Vân Nghê ngồi vào trong góc, cô ngồi xuống tự ôm lấy chân mình, khuôn mặt nhỏ nhắn gác trên đầu gối, giờ phút này trông cô cực kỳ giống một mầm giá đỗ sinh trưởng trong góc tối. Giang Nguyệt sờ đầu mầm giá đỗ:"Sẽ không sao đâu, không phải chỉ là một bài kiểm tra nho nhỏ thôi sao? Tớ thấy cậu chỉ còn thiếu xíu nữa là đạt được tiêu chuẩn rồi."

Vân Nghê buồn bực nhỏ giọng nói: "Anh ấy nói tớ giống người máy…"

"Ai cơ? Đàn anh Lục?"

"Ừ."

Giang Nguyệt không nhịn được phì cười, lại vội vàng nhịn lại: "Nói bậy! Cậu đá đáng yêu như vậy, sao lại giống người máy được chứ?"

Vân Nghê: "…

"Tại sao người khác đá chân đều dùng các từ như mạnh mẽ đẹp trai, gọn gàng, dứt khoát để miêu tả, còn đến lượt cô lại biến thành đáng yêu… Biện Mạn Mạn nắm bả vai của cô, vỗ vỗ:"Không sao đâu, cũng không phải chúng ta luyện Taekwondo chuyên nghiệp, nếu cậu thực sự đá không tốt chả lẽ không cho cậu về nhà à, có điều đàn anh Lục sao lại nghiêm khắc với cậu như vậy chứ? Không phải hai người các cậu quen biết à?

Theo đạo lý mà nói ắt hẳn phải nhẹ tay với cậu hơn chứ."

Vân Nghê lắc đầu, thở dài: "Không liên quan gì đến anh ấy, là do chính tớ làm không tốt."

Cô thật sự không trách anh, chỉ đổ thừa bản thân không biết cố gắng, không biểu hiện tốt trước mặt anh.

Ba người đang nói chuyện, bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Vân Nghê nghi ngờ quay đầu sang, chỉ thấy cách đó không xa Phàn Nghê đang đứng ở trung tâm có rất nhiều người vây xung quanh, biểu diễn mấy cú đá xoáy cực kỳ lợi hại, rất nhiều người xung quanh nhìn thấy thì phát ra tiếng hoan hô đầy phấn khích.

Động tác và tư thế của Phàn Nghê rất mạnh mẽ, oai hùng, cả người giống như tỏa ra hào quang, trở thành tiêu điểm được mọi người chú ý.

Wow… Lợi hại quá đi…

Vẻ mặt cô vừa ngạc nhiên vừa khâm phục nhìn Phàn Nghê, tầm mắt cô hơi đổi, bỗng nhiên chạm phải cái nhìn của Lục Kiêu Trần đang tựa vào cây cột ở bên kia, cách một khoảng xa, ánh mắt của anh trực tiếp dừng lại trên người cô, con ngươi tối đen.

Cô gục đầu xuống, nhanh chóng nhận ra đây chỉ là ảo giác của mình.

Chắc là anh đang nhìn Phàn Nghê? Dù sao vừa rồi Phàn Nghê đá ngầu như vậy mà.

Phàn Nghê biểu diễn xong mấy kỹ thuật đá chân, ngại ngùng đi đến cạnh Lục Kiêu Trần trong tiếng vỗ tay của mọi người.

Vừa rồi khóe mắt cô ta nhìn thấy anh vẫn luôn nhìn mình, cho nên cô ta mới cực lực biểu hiện hoàn mỹ như vậy, muốn để anh trông thấy sự xuất sắc của cô ta.

- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Phàn Nghê ngẩng đầu nhìn anh, nét mặt vừa kiêu ngạo vừa vui mừng: "Vừa rồi anh thấy mấy cú đá kia thế nào?"

Lục Kiêu Trần cũng không chú ý mấy, thuận miệng nói: "Rất tốt."

"Mấy cú đá này em được huấn luyện viên dạy lúc trước đấy, ông ấy nói hiện tại cú đá xoáy của em càng ngày càng tốt…

"Phàn Nghê đang chìm đắm trong niềm vui sướng khi được Lục Kiêu Trần khen ngợi nên không nhịn được nói nhiều hơn, nhưng anh không cảm thấy hứng thú gì, chỉ lơ đãng nghe, lần thứ hai nâng mắt nhìn về phía Vân Nghê ngồi trong góc. Nhìn thấy dáng vẻ ủ rũ của cô gái, giữa hai lông mày anh nhíu lại. Hình như vì anh phê bình cô, nên đã khiến cô gái nhỏ khổ sở sao? Anh bỗng nhiên hối hận vừa rồi bản thân đã nói năng quá nghiêm khắc, đả kích đến lòng tự tin của cô."… Lục Kiêu Trần?

"Phàn Nghê nói xong mới phát hiện anh không tập trung, cô ta mở miệng gọi anh. Lục Kiêu Trần lấy lại tinh thần, quay lại nhìn cô ta. Phàn Nghê khó hiểu nở nụ cười:"Anh sao thế, hôm nay có tâm sự gì sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!