Vân Nghê nhìn Lục Kiêu Trần đột nhiên xuất hiện thì sửng sốt: "Anh Kiêu Trần, sao anh lại ở đây…"
Ban nãy cô mãi tập trung học thuộc từ nên khi bước xuống cầu thang tầng một không chú ý đến còn người đứng đấy.
"Đúng lúc anh tới tòa nhà Chí Thành làm chút chuyện."
Chàng trai lười biếng trả lời.
"Trùng hợp quá, em cũng vừa phỏng vấn xong."
"Em phỏng vấn thế nào?"
Vân Nghê chắp hai tay lại, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết: "Em cảm thấy em cầu nguyện thành công rồi, chắc là em có thể vượt qua đấy!
"Lục Kiêu Trần nhìn dáng vẻ cô cười rộ lên, nhếch khóe miệng không nói gì, quay người đi ra ngoài. Vân Nghê nhìn tay anh vẫn đang cầm cuốn sách từ vựng của cô:"À…
"Cô khựng lại, sau đó vội vàng đuổi theo. Hai người bước xuống mấy bậc thang lớn, đi ra khỏi tòa nhà Chí Thành, tình cờ có một vài nam sinh lớp Lục Kiêu Trần từ sân chơi đi tới, nhìn thấy hai người thì rất ngạc nhiên, tiến lên chào hỏi."Đúng rồi anh Trần, sao cậu vẫn còn ở đây?
Không phải ban nãy cậu và Giả Phi chạy bộ xong nói muốn đi ăn cơm sao?
"Vân Nghê khó hiểu. Vừa nãy không phải anh tới đây có công chuyện sao? Lục Kiêu Trần đối diện với ánh mắt ngơ ngẩn của Vân Nghê, im lặng vài giây, thản nhiên đáp:"Cậu ta có việc nên đi trước rồi."
"Vậy sao, bọn tôi tưởng các cậu đi rồi cơ…
"Mấy chàng trai không quá thân với Vân Nghê, tán gẫu vài câu với Lục Kiêu Trần thì cũng rời đi. Nơi này chỉ còn lại Vân Nghê và Lục Kiêu Trần, anh trả lại cuốn từ vựng trong tay cho cô, đút hai tay vào túi, lười biếng nói:"Đi thôi."
"Dạ…
"Những nghi ngờ vừa nãy của Vân Nghê nhanh chóng bị lãng quên. Vân Nghê cũng sắp ra về nên theo anh đến cổng trường, đột nhiên như nhớ lại điều gì đó, cô lập tức ngẩng đầu nhìn vết thương của anh:"Anh Kiêu Trần, anh đã hết sốt chưa?
Vết thương đã hết viêm rồi sao?"
"Vẫn chưa, tối nay anh vừa đo nhiệt độ, vẫn còn hơn ba mươi tám độ.
"Lục Kiêu Trần mặt tỏ vẻ nghiêm túc nói hươu nói vượn. Thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh không giống như đang đùa, Vân Nghê ngơ ngác cau mày:"Anh vẫn còn sốt sao?! Vậy sao anh còn ở trường?
Anh nên về nghỉ ngơi sớm đi..."
Nhìn thấy bộ dáng lo lắng của cô, đáy mắt Lục Kiêu Trần tràn đầy ý cười: "Vậy mà em cũng tin à? Nếu anh bị cảm nghiêm trọng như vậy thì anh còn đứng trước mặt em được sao?"
Vân Nghê thở phào nhẹ nhõm, nhưng khuôn mặt cô lại càng nhăn nhó hơn: "Mấy lời kiểu này không thể lấy ra đùa được đâu."
Lục Kiêu Trần biết cô để ý chuyện này, nén cười một chút, giơ tay sờ đầu cô, thấp giọng dỗ dành cô: "Sau này anh không chọc em nữa, đừng không vui nữa, nhé?"
Vân Nghê nhẹ nhàng thở dài, cũng không có vẻ không vui: "Vậy anh ổn rồi chứ?"
"Sáng nay anh hết sốt rồi."
"Vậy anh đừng quên tháo chỉ vào thứ sáu này nhé."
"Ừm."
Vân Nghê đi đến cổng trường liền cảm thấy bụng cồn cào nên nói với anh: "Anh Kiêu Trần, anh về nhà trước đi, em đi mua đồ ăn, tối nay em chưa ăn tối."
"Cùng đi đi, anh cũng chưa ăn gì."
Cũng chẳng phải lừa người, anh thực sự chưa ăn tối.
Thế là hai người đi về phía đối diện, trước kia bên này có một dãy quán ăn, lựa chọn đồ ăn rất đa dạng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!