Lục Kiêu Trần nhìn Vân Nghê đột nhiên xuất hiện ở cửa, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
"Sao em lại tới đây?
"Giọng nói của anh vì bị bệnh mà nghe như ngậm cát. Vân Nghê bước vào phòng, chột dạ mím môi, nhỏ giọng nói:"Em đến tìm anh trai, anh ấy nói đang ở nhà anh nên em đến đây…"
"Ừm."
Yết hầu của Lục Kiêu Trần lăn lộn, anh nhắm mắt lại, đôi mắt đục ngầu tỉnh táo lại một chút.
"Anh Kiêu Trần... anh vẫn ổn chứ? Em thấy trạng thái của anh không tốt lắm.
"Vân Nghê lại gần, càng nhìn thấy rõ vẻ mặt của Lục Kiêu Trần, ánh mắt anh toát lên vẻ buồn ngủ, khóe môi thẳng tắp, trong căn phòng hơi tối, khuôn mặt anh cứng ngắc, tối tăm, toàn thân như bị bao phủ bởi sự chán nản, vừa nhìn đã biết anh ốm rồi. Đây là lần đầu cô nhìn thấy dáng vẻ này của anh, trái tim cô lập tức thắt lại. Nhìn thấy sự lo lắng trong mắt cô, anh nhanh chóng giấu đi vẻ mệt mỏi của mình:"Anh không sao.
"Anh trước giờ không hề muốn thể hiện khía cạnh này của mình với người khác, đó là lý do tại sao hôm nay anh không muốn trả lời điện thoại hay gặp bất kỳ ai cả. Vậy nhưng Vân Nghê làm sao có thể không nhận ra anh đang cậy mạnh, cô cau mày, không nhịn được nói:"Nhưng em thấy anh hoàn toàn không giống như không sao chút nào… Em nghe anh em nói anh không chịu uống thuốc, vết thương trên đầu nhiễm trùng luôn rồi, anh còn không nhanh xử lý đi?
"Lục Kiêu Trần liếm môi, cụp mắt xuống, không lên tiếng. Nhìn mặt anh có thể thấy rõ anh bị cảm, tâm trạng không tốt, vậy nhưng anh nhất quyết không thừa nhận. Vân Nghê bị thái độ thờ ơ của anh làm cho sốt ruột, cô vừa định lên tiếng thì thấy Vân Phong bước vào. Anh ấy bưng bát cháo đặt lên bàn Lục Kiêu Trần:"Tôi vừa nhận được điện thoại của huấn luyện viên Trần, ông ấy bảo tôi đến trường thể thao ký văn kiện, tôi phải qua đó một chuyến sau đó mới quay lại đây, cậu nhanh uống thuốc đi."
Lục Kiêu Trần nhẹ giọng nói: "Đừng có tới nữa."
"..." Vân Phong hừ nhẹ một tiếng: "Cậu mẹ nó cho rằng tôi muốn để ý đến cậu lắm đấy à, cậu có biết nếu hôm nay tôi không tới đây, có khi cậu đã ngất xỉu vì sốt rồi không?!"
Vân Phong cũng lười tranh cãi với anh, móc tiền mặt từ trong ví ra đưa cho Vân Nghê: "Đi thôi? Em đến trường với anh."
Vân Nghê nhìn Lục Kiêu Trần, do dự một lát rồi nói: "Anh, hay là anh đi trước đi, em không vội, em có thể ở đây đợi một lát, tiện thể canh chừng anh Kiêu Trần uống thuốc luôn.
"- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT Cô vẫn rất không yên tâm về anh. Vân Phong gật đầu:"Được, em canh chừng cậu ta nhé, lát nữa anh sẽ quay lại."
Anh vỗ vai Lục Kiêu Trần: "Cậu nhanh ăn cháo đi."
Sau khi Vân Phong rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người.
"Anh Kiêu Trần, anh ăn cháo trước nhé?" Cô bước tới ghế sô pha, nhẹ nhàng khuyên nhủ anh: "Anh không ăn cháo thì không uống thuốc được đâu."
Cô cảm thấy anh lúc này giống như một đứa trẻ, cần cô dỗ dành: "Cho dù tâm trạng không tốt cũng không thể bỏ mặc cơ thể mình như vậy được, anh như vậy thật sự khiến người khác lo lắng đó."
Lục Kiêu Trần nghe được cô nói câu "lo lắng" kia, trong lòng nhất thời dao động, nhưng ánh mắt vẫn u ám, cảm xúc mơ hồ không rõ.
Vân Nghê có thể cảm nhận được tâm trạng anh không tốt, nhưng cô cũng không tiện hỏi.
Sau khi thuyết phục hồi lâu, thấy anh vẫn không muốn ăn cháo, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ỉu xìu, cô chợt cảm thấy lời nói của bản thân chẳng có chút sức nặng nào cả.
Cô biết Lục Kiêu Trần cố chấp, ngay cả anh trai cô cũng không thuyết phục được anh, vậy cô còn có thể làm gì đây? Nói không chừng ngược lại còn khiến người ta cảm thấy phiền chán.
Trong phòng yên tĩnh một lát, cuối cùng cô cúi đầu thấp giọng nói: "Anh Kiêu Trần, anh thật sự không muốn nói cũng không sao, em không ở đây làm phiền anh nữa..."
Cô nhếch khóe môi lên.
"Em đi trước đây, anh tự nghỉ ngơi thật tốt nhé.
"Vân Nghê xoay người định rời đi thì cổ tay đột nhiên bị một bàn tay ấm áp nắm chặt. Một luồng hơi ấm truyền từ làn da trắng nõn mềm mại ở cổ tay đến trái tim cô, lan dần thành cảm giác tê dại, trái tim Vân Nghê khẽ run lên, cô quay đầu kinh ngạc nhìn anh. Lục Kiêu Trần rũ mi mắt, dưới mi mắt hằn lên vệt mờ, anh trầm mặc mấy giây, sau đó trầm giọng nói:"Thuốc giảm sưng để trên bàn trà bên ngoài, lúc chiều anh trai em qua chơi mua đấy."
Vân Nghê nghe anh nói vậy thì lập tức hiểu ý, anh cuối cùng cũng chịu thay thuốc rồi, cô không khỏi cong môi: "Được, em giúp anh mang vào.
"Lục Kiêu Trần chăm chú nhìn bóng lưng của cô, phiền muộn trong lòng tiêu tán đi một chút. Vân Nghê quay lại, đem theo thuốc và một ly nước ấm, cô đặt chúng lên bàn, lấy cồn và bông gòn trong túi thuốc ra, sau đó nhìn vết thương đỏ bừng do nhiễm trùng của anh, cau mày, nhẹ giọng hỏi:"Em giúp anh bôi thuốc nhé?"
Lục Kiêu Trần ngồi xuống sô pha, nhẹ nhàng nói với cô: "Em ngồi đi."
Vân Nghê ngồi xuống bên cạnh anh, dùng một tay nhẹ nhàng vuốt đi những sợi tóc gãy trên trán anh, trước tiên giúp anh sát trùng vết thương: "Vết thương của anh còn chưa cắt chỉ, nhất định không được đụng vào nước nếu không tháo chỉ, hơn nữa còn đang mưa, nếu nghiêm trọng còn mưng mủ nữa, mưng mủ rất đáng sợ…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!