Chương 22: Xé rách

Vân Nghê hoang mang, không phải còn có cách trả tiền bằng mã QR sao?

Nhưng nhìn thấy Lục Kiêu Trần đưa điện thoại di động qua, cô vẫn quét, gửi lời mời kết bạn.

Sau khi được chấp nhận, màn hình trò chuyện hiện lên, Vân Nghê chuyển tiền qua cho anh.

Lục Kiêu Trần không vội vàng kiểm tra, anh cất điện thoại vào túi: "Đi thôi, anh đưa em về nhà."

"Anh Kiêu Trần, không cần phải phiền phức vậy đâu…"

Vân Nghê vừa định từ chối khéo thì anh đã nói: "Anh tiện thể đi vào tiệm nhà em mua đồ về làm bữa tối.

"Cô đã hiểu rõ, sau đó đi theo Lục Kiêu Trần về phía trước, cô không nhịn được lập tức lấy ra một miếng bánh su kem muốn ăn thử. Cắn một miếng, vị kem thơm ngọt chỉ trong nháy mắt đã tràn đầy trong khoang miệng, cùng với mùi vị của bánh mì, Vân Nghê hạnh phúc đến mức nheo mắt lại."Ưm, ăn ngon quá…

"Lục Kiêu Trần rũ mắt nhìn cô ăn su kem, gương mặt trắng nõn phồng lên, giống như mèo con uống sữa bò, đáy mắt anh chợt hiện lên ý cười. Tại sao phản ứng của cô vẫn giống như lúc nhỏ khi được cho kẹo sầu riêng vậy? Ngốc nghếch, chỉ cần được ăn đồ mình thích là sẽ cười. Vân Nghê cúi đầu ăn, đột nhiên cằm cô bị nâng lên. Tay Lục Kiêu Trần dừng trên cằm cô, lau đi vết kem không cẩn thận dính trên đó, anh khẽ cười:"Thật sự muốn làm mèo hoa à?

"Trong lòng Vân Nghê khẽ động, thẹn thùng cúi đầu xuống, sau đó nhanh chóng dùng mu bàn tay lau cằm của mình. Cuối cùng hai người đi đến cạnh xe máy, Lục Kiêu Trần đưa mũ bảo hiểm cho cô, trên tay Vân Nghê cầm túi đồ ngọt và điện thoại di động, cô vừa định bỏ xuống thì đã thấy anh trực tiếp đội mũ bảo hiểm cho cô. Ánh mắt anh cúi xuống nhìn cô, giúp cô điều chỉnh mũ, khóe miệng nhếch lên:"Sao đầu không lớn hơn chút nào thế?"

"...

"Vân Nghê tức giận. Giúp cô đội xong, Lục Kiêu Trần vỗ vào đầu cô:"Đi thôi, lên xe."

Anh quay người, ý cười trên mặt vẫn chưa dập tắt, nhưng đột nhiên có một bóng người đàn ông trung niên đập vào tầm mắt, khiến anh ngẩn người.

Tay người đàn ông để trong túi, trên tay đeo đồng hồ khảm kim cương tinh xảo, trên người mặc bộ vest màu xám đậm được ủi cẩn thận, giày da sáng bóng, mái tóc được chăm sóc cẩn thận, chỉ là phần tóc trắng hai bên thái dương không che giấu được.

- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Những nếp nhăn ở đuôi mắt mang theo dấu vết thăng trầm của thời gian, khi nhìn vào khiến cho người khác cảm nhận được một khí chất sang trọng cao quý.

Còn có một người đi phía sau ông ấy, đó là trợ lý.

Người đàn ông trung niên từng bước một đi đến trước mặt, sau đó chăm chú nhìn anh, đáy mắt sâu thẳm, nhìn không ra cảm xúc.

"A Trần.

"Ông ấy mở miệng, giọng nói nặng nề. Lục Kiêu Trần nhìn Lục Nhạc Vinh trước mặt, trong mắt hiện lên chút cảm xúc, ý cười dần biến mất, vài giây sau anh lạnh nhạt nói:"Ba.

"Vân Nghê nghe được lời của Lục Kiêu trần thì ngây người. Đây là ba của anh Kiêu Trần?! Ánh mắt Lục Nhạc Vinh chếch đi, quay đầu nhìn thấy ánh mắt ngơ ngác của Vân Nghê:"Cô gái này là?"

Vẻ mặt Lục Kiêu Trần bình tĩnh, giải thích: "Cô ấy là con gái của dì Đỗ."

Lục Nhạc Vinh hiểu rõ: "Em gái của Phong Phong đúng không?"

"Đúng vậy."

Vân Nghê thấy Lục Nhạc Vinh không tức giận, cô nhanh chóng bỏ mũ bảo hiểm xuống, sau đó mím môi chào hỏi: "Chào chú, cháu tên là Vân Nghê."

"Đúng là rất giống với dì Đỗ Cầm của con."

Lục Nhạc Vinh nhìn cô gái ngoan ngoãn xinh xắn, trong mắt hiếm khi hiện lên ý cười hiền lành: "Năm nay cháu học lớp mấy?"

"Cháu học lớp 10 ạ."

Vân Nghê trả lời nhẹ nhàng.

"Nghe nói trước kia cháu sống cùng với ông bà ngoại, sau khi lên lớp 10 cháu mới về trung học số 1 Hoài Thành học đúng không?"

"Vâng…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!