Chương 21: Su kem

Tô Thiến Nhiên thấy ánh mắt Lục Kiêu Trần vô cùng xa cách lạnh nhạt, cảm giác như mình bị đánh một cái tát thật mạnh, đã biết được thì ra đều do cô ta hiểu lầm.

Lục Kiêu Trần không phải chờ cô ta tới phụ đạo…

Giờ phút này cô ta có vẻ dư thừa ở đây.

Tô Thiến Nhiên nắm chặt bài thi với bút trong tay, nhanh chóng đứng dậy, giọng nói khẽ run: "Không có việc gì nữa, cậu hãy nghiêm túc sửa bài thi ngữ văn lại, tớ sẽ không nói với thầy, nhưng lúc chiều tối cậu nhất định phải nộp cho tớ…

"Lục Kiêu Trần cà lơ phất phơ xoay bút, dường như không để ý tới lời nói của cô ta. Sau khi Tô Thiến Nhiên rời đi, Vân Nghê không biết chuyện gì đang xảy ra, nghi ngờ nhìn về phía Lục Kiêu Trần, nhỏ giọng hỏi:"Anh Kiêu Trần, anh với bạn học xảy ra mâu thuẫn sao?

Em cảm thấy sắc mặt của chị đấy không tốt lắm…"

Lục Kiêu Trần cười nhẹ, bàn tay để sau ghế, nghiêng người nhìn về phía cô: "Đàn em, từ khi nào mà em lại hóng chuyện như vậy?"

Gương mặt Vân Nghê đỏ lên, lẩm bẩm: "Em chỉ tùy tiện hỏi thôi…"

Lục Kiêu Trần lấy thuốc từ trong cặp ra, đặt vào trong lòng ngực cô, giọng nói kéo dài mang theo chút lười biếng: "Làm chuyện chính trước đi, giúp anh thay thuốc, anh không có gương nên không tiện lắm.

"Thì ra anh kêu cô vào ngồi là để cô giúp anh thay thuốc. Vân Nghê nhìn vết thương trên trán của anh:"Em giúp anh tháo băng gạc ra trước nhé?"

"Ừ.

"Vân Nghê nghiêng người về phía anh, kéo ghế dựa gần vào một chút, giơ tay nhẹ nhàng tháo băng gạc ra. Cô sợ anh đau nên tháo thật sự rất cẩn thận, ai ngờ một lát sau lại nghe được tiếng cười nhẹ của chàng trai:"Em làm như vậy thì đến tối mới có thể thay xong được sao?"

Vân Nghê nhíu mày, hiếm khi nghiêm túc: "Anh đừng nói chuyện.

"Anh im lặng cong môi, làm theo lời cô. Từ nhỏ đến lớn anh mà bị thương thì trước giờ đều không để ý lắm. Chỉ là không hiểu vì sao, vừa rồi anh lại chủ động nhờ cô xử lý miệng vết thương. Tháo băng gạc xong, Vân Nghê nhìn miệng vết thương, thấy đã đỡ hơn nhiều, không còn cảm thấy ghê như lúc trước nữa, nhưng chắc chắn phải một thời gian nữa thì mới lành hẳn:"Không có vấn đề gì, nhưng trong khoảng thời gian này anh vẫn nên chú ý đừng đụng nước.

"- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT Cô mở túi ra, lấy tăm bông với cồn, khử trùng phía ngoài vết thương trước. Rồi sau đó cô lấy thuốc nước ra, nhẹ nhàng lau lên:"Có thể sẽ xót một chút, anh cố chịu nha…

"Mấy bạn học cùng lớp lén quay đầu lại nhìn, khi nhìn thấy Vân Nghê lau vết thương cho Lục Kiêu Trần, tất cả đều ngạc nhiên. Một nữ sinh giúp Lục Kiêu Trần thay thuốc?! Đệch mợ, tình huống gì đây! Mấu chốt là sao có vẻ Lục Kiêu Trần lại còn rất phối hợp?! Ngay cả Tô Thiến Nhiên với bạn của cô ta lén nhìn cũng ngẩn ra, bạn của cô ta có vẻ rất sốc:"Cô gái này là ai…"

Làm bạn cùng lớp với Lục Kiêu Trần hai năm, đây là lần đầu tiên thấy Lục Kiêu Trần gần với nữ sinh như vậy!

Tô Thiến Nhiên lập tức cảm giác cổ họng bị nghẹn lại, vô cùng cay đắng.

Cô ta thấy ánh mắt của Lục Kiêu Trần chỉ nhìn về phía nữ sinh kia, trong mắt mang theo sự dịu dàng cùng với ý cười, không có một chút chống đối hay là chán ghét nào, hoàn toàn khác với ánh mắt của anh khi nhìn cô ta.

Vân Nghê thay thuốc xong thì lấy băng gạc mới dán lên miệng vết thương, nhưng đây là lần đầu tiên cô làm việc này, tay có chút vụng về.

Cuối cùng Vân Nghê lấy điện thoại di động ra cho anh soi, vẻ mặt của cô khó xử khi nhìn thấy băng gạc có chút ảnh hưởng tới nhan sắc của anh: "Em cảm thấy em quấn hơi dày, phải làm sao đây qwq."

Lục Kiêu Trần nhìn mình trong gương, liếm môi, cười nói: "Em dứt khoát tháo băng gạc ra rồi quấn một vòng là được."

"..."

Vân Nghê khóc không ra nước mắt: "Nếu không thì để em băng lại cho anh nhé?"

"Không cần.

"Anh cũng không thèm để ý cái này. Vân Nghê cất thuốc vào trong túi, đột nhiên Lục Kiêu Trần đưa chiếc điện thoại di động đang rung cho cô, cô nhìn thấy, thì ra là Vân Phong gọi điện. Cô lập tức nghe máy:"Alo, anh…"

"Nói cho em chuyện này, anh của em ngày mai sẽ về nhà."

Vân Nghê ngạc nhiên: "Wow, anh sắp về rồi!"

Giọng nói Vân Phong du dương: "Hôm nay là buổi tập luyện cuối cùng, giữa trưa mai xe sẽ đến Hoài Thành, chờ anh về sẽ tiếp tục giám sát em học tập."

Vân Nghê hừ nhẹ một tiếng: "Được, chỉ với anh mà cũng đòi giám sát em học tập, để rồi xem là ai giám sát ai…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!