Giọng nói lạnh lùng như kim loại của Lục Kiêu Trần dừng bên tai cô, đôi lông mày mỏng của Vân Nghê được vuốt ve, cô đối diện với ánh mắt của Lục Kiều Trần, ngây thơ chớp mắt một cái.
Cô thực sự lo lắng cho anh…
Giống như lần đó anh cứu cô ra khỏi phòng thiết bị, không phải lúc đó anh cũng lo lắng cho cô sao?
Vân Nghê vừa định nói chuyện, thì từ ngoài cửa bỗng truyền đến giọng nói của một nam sinh: "Anh Trần, nước đến rồi!
"Bầu không khí bị phá vỡ. Lục Kiêu Trần ngồi thẳng người, ánh mắt nhanh chóng rời khỏi khuôn mặt cô, giấu đi cảm xúc trong mắt. Cậu bạn đi đến, đưa cho Lục Kiêu Trần một chai nước khoáng, cũng đưa cho Vân Nghê một chai:"Đây, em gái, em cũng uống chút nước đi."
"Cảm ơn anh."
Lục Kiêu Trần mở nắp chai, rồi đặt chai này vào tay cô, sau đó lấy nước trong tay cô đi.
Anh ngửa đầu lên uống mấy ngụm, phát hiện lòng bàn tay có vết máu, anh đứng lên, đi đến bồn rửa tay rồi sau đó bảo nam sinh kia có thể về trước, nam sinh thấy anh đã xử lý xong miệng vết thương, không cần giúp nữa nên cũng rời đi.
Lục Kiêu Trần rửa tay xong quay lại, Vân Nghê nhìn mặt anh, chỉ chỉ: "Trên mặt anh có vết máu."
Lục Kiêu Trần ngồi xuống cạnh cô, hai chân dài tự nhiên mở ra, anh nhìn về phía cô, giọng nói nhẹ nhàng nhưng quyến rũ:
"Em lau nó giúp anh được không? Anh không nhìn thấy, không lau được."
Vân Nghê gật đầu, lấy ra khăn ướt từ trong cặp sách của mình, nghiêng người mặt đối mặt với Lục Kiêu Trần, cẩn thận lau đi vết máu trên mặt giúp anh.
Lục Kiêu Trần ngửi được mùi vải thiều ngọt ngào trên người cô gái, ánh mắt nhìn khuôn mặt rất gần của cô.
Nước da của Vân Nghê trắng như sứ, có chút dễ thương của trẻ con, nhìn gần một hột mụn cũng không có, nhìn qua có vẻ mềm mại nhéo rất thích tay.
Đầu ngón tay anh cử động.
Có một khoảnh khắc anh rất muốn nhéo một cái.
"Sao tối nay em lại ở trường học?" Anh dời tầm mắt đi, thuận miệng hỏi.
"Tối nay là vòng phỏng vấn đầu tiên của đài phát thanh."
Khóe môi anh cong lên: "Sao anh lại nhìn thấy em ở sân bóng?"
Mặt Vân Nghê có chút nóng lên: "Là bạn cùng lớp của em nói muốn đi xem trận bóng, cho nên gọi em đi xem cùng…
"Cô không dám nói mấy người Biện Mạn Mạn có ý rủ cô đi ngắm trai đẹp. Vân Nghê nghĩ đến dáng vẻ anh chơi bóng rổ tối nay, nhoẻn miệng cười:"Anh Kiêu Trần, em cảm thấy anh chơi bóng rổ vô cùng đẹp trai."
Anh cười: "Thật à?"
Vân Nghê nhìn khuôn mặt tuấn tú của chàng trai, nhớ lại cơ bắp săn chắc và khỏe khoắn của anh khi dẫn bóng trên sân, tràn đầy hormone nam tính, cô không khỏi gật đầu: "Vâng, hơn nữa em còn thấy anh là người chơi giỏi nhất trong các nam sinh.
"Từ nhỏ đến lớn Lục Kiêu Trần được rất nhiều nữ sinh yêu thích và ngưỡng mộ. Những lời nói như này đã được nghe qua rất nhiều lần không thể đếm hết. Nhưng lời từ chính miệng cô nói ra, lại khiến anh sung sướng không sao nói rõ được. Vân Nghê giúp anh lau xong vết máu trên mặt rồi vứt khăn giấy ướt vào thùng rác, lúc này Chu Phi Trì cùng mấy nam sinh chạy tới phòng y tế, một đám nam sinh chạy tới phòng nghỉ:"Lục Kiêu Trần, cậu có sao không…"
Lục Kiêu Trần nhìn thấy một đám người đông đảo thì bất lực thở dài: "Cần phải có nhiều người tới thăm tôi vậy sao?"
"Không phải là các anh em lo lắng cho cậu sao, ơ, Trương Hâm với Lưu Lãng đâu?"
"Tôi bảo bọn họ đi về trước rồi."
"Anh Trần, lông mày của anh khâu bao nhiêu mũi vậy?"
"Tám mũi."
"Sẽ không để lại sẹo đó chứ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!