Tối thứ sáu là buổi phỏng vấn đầu tiên của đài phát thanh.
Vân Nghê ăn bữa tối ở căn tin xong, thừa dịp cách phỏng vấn còn một tiếng, trước tiên ra sân thể dục đi dạo tiêu thực.
Bầu trời đã hạ màn, chân trời màu lam sẫm rơi xuống một vầng trăng lưỡi liềm, đèn đường trong khuôn viên trường sáng lên, đài phát thanh đang phát bài hát, yên tĩnh mà nhàn nhã.
Học sinh trên sân thể dục cũng không nhiều, tốp năm tốp ba đi cùng nhau, đồng hành cùng gió thổi nhè nhẹ.
Vân Nghê đi hết mấy vòng, nhìn thời gian cũng đã gần đến, lúc sắp đi thì thấy trên khán đài sân bóng rổ ngoài trời ở bên cạnh có rất nhiều người, vô cùng náo nhiệt.
Rất nhiều nữ sinh chạy đến sân bóng rổ, khi đi ngang Vân Nghê, cô nghe được âm thanh nghị luận của các cô ấy:
"Tớ nghe nói đêm nay bọn họ có trận bóng đấy, tụi mình nhanh đến chiếm chỗ thôi!"
"A a a phấn khích quá, lâu rồi không thấy bọn họ thi đấu…
"Trong lòng Vân Nghê càng thêm tò mò, đây là trận đấu gì, hình như trận này rất đặc sắc. Chỉ là cô không có thời gian tìm tòi nghiên cứu, chạy đến tòa nhà tổng hợp phỏng vấn. Năm phút sau, cô đến trước cửa phòng phỏng vấn, trước cửa có rất nhiều học sinh đứng, còn nhiều hơn so với trong tưởng tượng của cô. Sức cạnh tranh có hơi lớn… Vân Nghê không biết một ai, một mình đi lên cầu thang, chuẩn bị phỏng vấn. Một lúc lâu sau, hai nữ sinh từ dưới đi lên tầng:"Tử Trân, cậu có căng thẳng không, tớ căng thẳng quá."
"Cái này có gì mà căng thẳng, có độ khó để khiêu chiến à…
"Vân Nghê nghe tiếng thì ngẩng đầu lên, nhìn thấy một nữ sinh bện kiểu tóc đoan trang rất đẹp, trang điểm nhẹ, mang phong cách công chúa nhỏ. Vân Nghê nhận ra, đây là Ấn Tử Trân lớp bên cạnh, bên cạnh cô ấy cũng là bạn học lớp bên cạnh. Vân Nghê nhìn các cô nhiều một cái, bên này, Ấn Tử Trân đi lên bậc thang cuối cùng, chuyển mắt nhìn Vân Nghê tựa vào tường, đáy mắt hơi xẹt qua một tia kinh ngạc. Sau khi đi xa, người bạn nhỏ giọng hỏi Ấn Tử Trân:"Vừa rồi là Vân Nghê lớp bên cạnh phải không?"
"Hình như là vậy."
Người bạn khẽ chậc một tiếng, giọng điệu vi diệu: "Trông cậu ấy rất điềm đạm nho nhã hướng nội, không giống như kiểu người sẽ thích đài phát thanh."
Ấn Tử Trân cười cười: "Thế nào, cậu rất hiểu cậu ấy?"
"Cậu ấy nổi tiếng lắm đó, chuyện cô ấy với Tất Dao hầu như lớp bọn tớ đều biết, không phải chỉ là chơi thân với mấy đại ca lớp 12 thôi à?"
Ấn Tử Trân cười không nói: "Được rồi, phỏng vấn sắp bắt đầu rồi."
Một lát sau, đến bảy giờ, trưởng đài thông báo cho tất cả bạn học phỏng vấn tiến vào phòng học.
Phòng học rất lớn, bên trong bày khoảng mười cái bàn tròn, mỗi cái bàn với mười cái ghế tạo thành một vòng tròn, giữa bàn còn có ba cái ghế.
Học sinh dựa theo số thứ tự phỏng vấn mà ngồi xuống, sau khi Vân Nghê ngồi xuống, phát hiện Ấn Tử Trân trùng hợp ngồi cùng bàn với cô, ngồi nghiêng đối diện cô.
Sau khi mọi người ngồi xuống, đàn anh đàn chị ngồi ở chính giữa, tất cả bạn học phỏng vấn cầm tờ giấy trước mặt, chuẩn bị hai phút, sau đó mỗi người lần lượt đọc to bản thảo trên giấy, cuối cùng do đàn anh đàn chị ngồi ở chính giữa chấm điểm.
Hai phút sau, vòng phỏng vấn đầu tiên chính thức bắt đầu.
Đàn anh gọi ngẫu nhiên một người, từ anh ấy thuận theo chiều kim đồng hồ đi xuống, Vân Nghê cuối cùng, cô nghe được bạn học phía trước đều đọc bình thường, hoặc là kẹt cứng hoặc là phát âm không chuẩn.
Đến lượt Ấn Tử Trân, cô ấy vừa cất tiếng, ánh mắt của mọi người ngồi cùng bàn đều bị cô ấy hấp dẫn.
Giọng của cô ấy là giọng phát thanh dày, tiếng phổ thông tiêu chuẩn, giọng đọc trầm bổng du dương, nghe có vẻ vô cùng chuyên nghiệp.
Sau khi cô ấy đọc xong thì thấy đàn anh đàn chị đều lộ ra vẻ mặt hài lòng.
Cuối cùng đến lượt Vân Nghê, cô cầm lấy tờ giấy, đọc một đoạn văn Mỹ trên đó:
"Cuộc đời là một chuyện tiếp đến một chuyện, ngựa không ngừng vó mà luân phiên. Bình thường như mặt trời mọc đông rồi lặn tây vậy, những chuyện không như ý trong cuộc sống cũng chiếm tám chín phần mười..."
Vân Nghê là một trong hai người duy nhất khiến mọi người cảm thấy kinh ngạc.
Ưu thế lớn nhất của cô chính là có thể kết hợp hoàn mỹ giọng phát thanh với âm sắc dịu dàng như nước của mình, giọng nói không mất tiêu chuẩn, song song khiến người ta có một loại cảm giác giống như tiếng lời nhỏ nhẹ bên tai, khiến người ta cảm thấy rất có cảm giác thân thiết.
Ấn Tử Trân đối diện hơi giật mình nhìn Vân Nghê.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!