Vân Nghê nhớ tới dáng vẻ ăn nói vụng về vừa rồi của bản thân, trên mặt hiện lên một lớp nhiệt nóng.
Không phải cô không biết đọc, chỉ là đột nhiên đưa cô một đoạn, cô hoàn toàn không có chuẩn bị…
Vân Nghê bị anh trêu chọc không nói lời nào, đỏ mặt dịch đến trước bàn của mình, nằm sấp tiếp tục đọc sách ngữ pháp của mình, không muốn để ý đến anh.
Lục Kiêu Trần nhìn cô, ý cười càng sâu, cuối cùng mở miệng dỗ dành cô: "Chọc em thôi, đừng giận, nhé?
"Tông giọng của chàng trai rất thấp, giọng nói mang theo cảm giác mát lạnh rơi vào vành tai, như ngọn lửa nhỏ xào xạc đốt lên, lại giống bọt khí nhỏ trong nước ngọt ngày mùa hè, từng chút bùng lên trong lòng. Vân Nghê nhẹ nhàng trả lời, miễn cưỡng tha thứ cho anh. Sau đó Lục Kiêu Trần nói:"Nếu em thích thì tham gia, thử một lần không phải cũng tốt sao? Hơn nữa anh cảm thấy em có thể làm được."
Đôi mắt cô gái sáng lên, quay đầu nhìn anh: "Tại sao anh lại cảm thấy như vậy?"
Lục Kiêu Trần cười: "Em không thể có chút lòng tin vào bản thân mình à?"
Vân Nghê mỉm cười: "Được, vậy em đăng ký."
Nói đúng, không thử thì sao biết được!
Cô vẫn rất tự tin với học lực của mình, nếu như có thể tiếp tục làm phát thanh viên mà mình thích, thì không thể nào tốt hơn.
-
Buổi chiều, Vân Nghê báo tên cho cán sự lớp, cán sự lớp nói thời gian phỏng vấn sẽ thông báo sau.
Chiều tối muộn Vân Nghê tan học về nhà, lúc đi xuống dưới lầu, phát hiện có một chiếc ô tô màu đen đậu trước tiệm gà rán.
Vân Nghê không nhận ra biển số xe, chỉ cảm thấy chiếc xe này đẹp và sang trọng.
Cô ngờ vực đi vào trong tiệm thì nhìn thấy dì Trần đứng trong tiệm hai ngày trước đã gặp qua, đối phương mặc một thân sườn xám màu xanh sẫm, ung dung quý phái, đang trò chuyện với Đỗ Cầm.
Bên cạnh bà ấy còn có một cô gái đang đứng.
Vân Nghê đi vào, chào hỏi dì Trần.
"Ấy, Vân Nghê về rồi đấy à." Dì Trần cười vỗ vỗ con gái: "Nghê Nghê con xem, đây chính là con gái dì Đỗ mà hai ngày trước mẹ đã nói với con, hai đứa chào hỏi nhau đi.
"Vân Nghê quay đầu nhìn về phía cô gái kia. Đối phương mặc một bộ áo hoodie rộng thùng thình màu xanh đậm, đeo nửa tai nghe, tóc xõa trên vai, ngũ quan rất đẹp, cao hơn cô gần một cái đầu. Vân Nghê cảm thấy cô ta rất ngầu, mày cong lên:"Chào cậu, tôi là Vân Nghê."
Ánh mắt cô gái dừng trên lúm đồng tiền đáng yêu của cô, khóe môi nhếch lên độ cong nhỏ, thái độ không nóng không lạnh: "Phàn Nghê."
Đỗ Cầm cười: "Nhũ danh con gái chị cũng là Nghê Nghê, vậy nhũ danh của hai đứa nhỏ đọc giống nhau."
"Đúng vậy, vả lại còn rất trùng hợp, lần này Nghê Nghê chuyển đến học lớp 10A9, Vân Nghê cũng học lớp 10A9 phải không? Sau này hai đứa là bạn cùng lớp, phải chăm sóc lẫn nhau."
"Mà hai đứa nhỏ này ai lớn hơn?"
Sau khi dì Trần nói tuổi Phàn Nghê, Đỗ Cầm vỗ đầu Vân Nghê, mỉm cười: "Lớn hơn con gái tôi hai tháng, hơn nữa vóc dáng cũng cao hơn con bé rất nhiều.
"Vân Nghê len lén nhìn đầu Phàn Nghê, trong lòng thở dài. Là hâm mộ chiều cao không thể có được… Dì Trần có một số chuyện chuyện muốn nói với Đỗ Cầm về căn nhà, họ bảo Vân Nghê và Phàn Nghê sang bên cạnh tâm sự, có thể tìm hiểu lẫn nhau một chút. Lúc này hai đứa trẻ không thân thiết ở cạnh nhau vô cùng xấu hổ. Hai người ngồi ở trước bàn, một lúc lâu sau Vân Nghê lên tiếng trước:"Cậu có muốn uống trà sữa không? Tôi làm một ly cho cậu nhé?"
Phàn Nghê chơi điện thoại, nhìn cô, cụp mi từ chối: "Không cần, cảm ơn."
Vân Nghê mím môi, một lát sau lại hỏi: "Vậy khi nào cậu đến lớp 10A9 báo danh?"
Giọng cô gái hơi nhỏ, Phàn Nghê tháo hai bên tai nghe xuống mới có thể nghe rõ. Cô ta lấy từ trong túi ra một viên kẹo bỏ vào miệng, thuận miệng nói: "Vào ngày mai."
"À…
"Cũng may dì Trần rất nhanh đã nói chuyện xong, gọi Phàn Nghê một tiếng, sau đó hai người đi trước. Rời khỏi tiệm, hai mẹ con lên Bentley trước cửa. Trên đường đi ăn cơm, mẹ dặn dò Phàn Nghê:"Đến trường mới phải nhanh chóng thích ứng với hoàn cảnh mới, bây giờ học lớp 10, phải đặt toàn bộ tâm tư vào việc học, bớt đánh Taekwondo lại một chút, cũng đừng kết bạn lung tung."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!