Chương 16: Chống lưng

Vân Nghê nghe thấy lời của Lục Kiêu Trần, ngơ người ngẩng đầu nhìn anh.

Cần anh đi cùng không sao?

Thực ra vốn dĩ cô không muốn làm phiền anh, nhưng nếu như có người đi cùng, hình như cô càng có tự tin hơn…

Trong lúc nhất thời Vân Nghê do dự: "Có làm phiền anh không?"

Lục Kiêu Trần cười: "Giải quyết không tốt em lại bị bọn họ bắt nạt đến khóc nữa."

Vân Nghê tức giận: "Làm sao có thể!

"Cô sẽ không hèn nhát như thế đâu! Cuối cùng Lục Kiêu Trần đưa nón bảo hiểm mô tô cho cô, không cho cô từ chối:"Sáng ngày mai đi học anh đến đón em, sau đó cùng nhau đến bộ phận bảo vệ, nhé?"

"Được…

"Vân Nghê cảm thấy Lục Kiêu Trần cứ giống như anh trai đi cùng cô, khiến cho lòng cô dần ổn định lại. Nửa tiếng sau, Lục Kiêu Trần đưa Vân Nghê về đến dưới nhà. Lúc này tiệm gà rán không có nhiều khách, hai người đi vào, Đỗ Cầm đang dọn dẹp tiệm, nhìn thấy Vân Nghê bình an vô sự thì cuối cùng cũng yên tâm:"Nghê Nghê…"

"Mẹ…

"Vân Nghê chạy ào vào trong lòng mẹ, nũng nịu một cách đáng thương. Đỗ Cầm vô cùng lo lắng, vỗ về mái tóc dài của cô:"Mẹ nghe Kiêu Trần nói có người nhốt con ở phòng dụng cụ thể dục sao? Sao rồi không sao chứ?

Trên người có bị thương không?"

Vân Nghê ngây người, không ngờ đến Lục Kiêu Trần đã nói hết rồi, cô lắc đầu: "Con không sao."

Đỗ Cầm nhìn thấy trạng thái của con gái tốt hơn tưởng tượng, bà ngẩng đầu nhìn về phía Lục Kiêu Trần, cười cảm kích: "Cảm ơn cháu nhé Kiêu Trần, may mà có cháu, tối nay ba của Vân Nghê còn đang bận làm ăn, dì cũng lo lắng muốn chết mà không biết phải làm sao."

"Không sao, Vân Nghê không sao là được."

Đỗ Cầm sờ khuôn mặt của Vân Nghê, không định hỏi cô quá nhiều: "Nghê Nghê, có mệt không? Hay là lên lầu tắm trước đi, tối nay ngủ sớm chút.

"Quả thật Vân Nghê đã hết sức mệt mỏi rồi, ngoan ngoãn gật đầu. Đỗ Cầm nói với Lục Kiên Trần:"Kiêu Trần, cháu cứ ngồi tự nhiên, nghỉ ngơi một chút.

"Lục Kiêu Trần hiểu bà vẫn còn có chuyện muốn nói nên đã trả lời một tiếng rồi ngồi xuống. Đỗ Cầm dẫn Vân Nghê lên lầu an ủi mấy câu trước sau đó mới yên tâm xuống dưới, bà rót một ly nước cho Lục Kiêu Trần, ngồi vào phía đối diện anh, lại đưa tiền cơm tối nay cho anh."Dì Đỗ, không cần đâu dì…"

"Cháu cứ cầm lấy! Hôm nay may mà có cháu ở cùng Nghê Nghê, cứ xem như dì Đỗ dẫn hai đứa trẻ cháu đi ăn cơm, nghe lời."

Dì Đỗ cố chấp muốn đứa, cuối cùng Lục Kiêu Trần chỉ đành nhận lấy.

"Cháu biết cụ thể hôm nay Nghê Nghê xảy ra chuyện gì không?"

Lục Kiêu Trần nói tình hình đại khái cho bà, Đỗ Cầm nghe xong rất tức giận:

"Đây là chuyện đứa trẻ như thế nào làm ra vậy, quá khác người rồi! Đây quả thật không phải đơn giản là trò đùa nữa, lỡ như Nghê Nghê xảy ra chuyện gì phải làm sao!"

Lục Kiêu Trần an ủi cảm xúc của bà, kêu bà trước tiên đừng gấp, anh nói ngày mai anh sẽ cùng Vân Nghê đến bộ phận bảo vệ xem camera, đợi đến sau khi điều tra được là ai mới bàn xem xử lý như thế nào.

Anh nói với Đỗ Cầm, nếu như chuyện tương đối khó giải quyết, cuối cùng phụ huynh mới ra mặt cũng không trễ.

Đỗ Cầm thở dài: "Cháu đừng xem thường bình thường con bé hiền lành, thật ra trong lòng rất cứng rắn, nhưng tính cách này của con bé… Dì luôn sợ con bé bị ức hiếp."

"Dì Đỗ, dì đừng lo lắng, chuyện này cháu sẽ cùng em ấy đi xử lý."

Đỗ Cầm cảm kích nhìn về phía chàng trai: "Cảm ơn cháu Kiêu Trần, dì cũng ngại làm phiền cháu…"

"Vân Nghê là em gái của Vân Phong, hơn nữa mọi người đã từng giúp cháu rất nhiều."

Lục Kiêu Trần rũ mi, im lặng hai giây,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!