Chương 15: Đau lòng

Lục Kiêu Trần dựa theo lời bạn học cùng lớp của cô nói, cuối cùng cũng nhìn thấy vị trí của Vân Nghê, một mình tìm được sân bóng chuyền trong nhà thể chất.

Anh nhìn vào bên trong, thấy bên trong một màu đen nhánh, không giống như có người.

Lục Kiêu Trần do dự trong chốc lát, cuối cùng cũng đi vào tìm công tắc bật đèn.

Ánh mắt đảo quay một vòng, đột nhiên anh nhìn thấy trên ghế ở chỗ ngồi nghỉ có một chiếc cặp sách hoa văn anh đào nằm lẻ loi ở đó.

Anh liếc mắt một cái đã nhận ra đây là cặp của Vân Nghê, anh đi qua cầm cặp sách lên lật xem thử thì phát hiện điện thoại và các đồ giá trị của cô đều ở bên trong.

Nếu là cô tự rời đi thì không thể nào không cầm theo cặp sách.

Nhưng cặp sách của cô ở đây... Vậy còn cô ở đâu?

Lục Kiêu Trần cau chặt mày, trong đầu hiện ra vô số ý tưởng.

Anh tiếp tục đi vào bên trong, không biết vì sao hay có thứ gì đó lôi kéo mà anh lại cẩn thận kiểm tra ở trong nhà thể chất một vòng.

Khi đi ngang qua phòng thiết bị, anh rẽ vào gọi tên Vân Nghê.

Đột nhiên giống như hoảng hốt, bên tai vang lên tiếng trả lời rất nhỏ.

Là giọng nói của cô.

Bước chân của Lục Kiêu Trần khựng lại, anh nghe thấy âm thanh yếu ớt vẫn còn tiếp tục vang lên, sau đó nhanh chóng nhận ra âm thanh này phát ra từ phòng thiết bị, anh vội vàng đi đến cửa nhưng lại nhìn thấy cửa bị chốt, còn treo thêm một cái khóa chưa đóng xuống.

Cô bị nhốt bên trong phòng thiết bị?!

Sắc mặt Lục Kiêu Trần trầm xuống, anh nhanh chóng cởi khóa ra rồi đẩy cửa, vừa bật đèn lên quay đầu lại thì lập tức nhìn thấy Vân Nghê đang ngồi trong một góc—

Sắc mặt của cô gái trắng bệch tiều tụy, vành mắt phiếm hồng mờ mịt tràn ngập hơi nước nhìn anh đầy khiếp sợ.

Phảng phất như một giây ấy anh là tất cả những gì cô có thể bắt lấy.

Ánh mắt Lục Kiêu Trần rung động, nhanh chóng đi đến trước mặt cô: "Vân Nghê, em có sao không?

"Đối với cô mà nói khi nhìn thấy anh ở trước mắt, trái tim rơi thật mạnh xuống đất giống như chiếc thuyền nhỏ bị bão lớn lay động cuối cùng cũng tìm được bến cảng tránh gió, đánh tan toàn bộ sự kinh hoàng và sợ hãi bất lực của cô. Các loại cảm xúc sâu bên trong nổi lên, chóp mũi cô đột nhiên chua xót, nước mắt không nhịn được lạch cạch rơi xuống:"Em còn tưởng mọi người không tìm thấy em…"

Lục Kiêu Trần nửa ngồi xổm xuống, anh nhìn thấy cô khóc như thế thì ngực giống như bị kim đâm phải, làm cho cổ họng căng thẳng: "Sao có thể như thế được, không phải anh tìm thấy em rồi sao?"

Vân Nghê nghẹn ngào: "Vừa nãy em sợ cực, em còn nghĩ đêm nay mình sẽ phải ngủ ở đây..."

Anh giơ tay lau sạch nước mắt trên mặt cô, giọng nói khàn khàn, bỗng nhiên áy náy như thể trách bản thân tại sao không thể tìm thấy cô sớm hơn một chút: "Không sao đâu, anh đến rồi."

Anh nhìn cô ngồi dưới đất: "Em có thể đứng lên không?"

"Chân, chân em tê..."

Lục Kiêu Trần nhìn đôi mắt ướt đẫm của cô, ngay sau đó một tay ôm lấy eo, tay còn lại vòng qua đầu gối không chút do dự ôm cô ra khỏi gầm bàn.

Vân Nghê kinh ngạc, hoảng loạn nắm lấy quần áo của anh, ngón tay không cẩn thận chạm vào lồng ngực anh.

Lục Kiêu Trần ôm cô ra khỏi phòng thiết bị, bước chân anh trầm ổn.

Ánh sáng trên đỉnh đầu theo sườn mặt của chàng trai lạnh lạnh nhạt chảy xuống, mắt anh đen như mực, sắc mặt không mang theo một chút ý cười nào, khí tràng xung quanh cực kỳ lạnh lẽo.

Đến khu vực khán đài trong nhà thể chất, Lục Kiêu Trần ôm cô đặt lên ghế.

Anh cúi đầu nhìn cô: "Em có mang giấy theo không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!