Lý Hưng Quốc hận sắt không thành thép nói cả một buổi, mà Vân Nghê bên này chỉ có thể tiếp tục vùi đầu bổ sung bài tập.
Một lát sau âm thanh bên tai biến mất, cô đang viết thì trên mặt bài tập có bóng đen rơi xuống, một giọng nam thấp giọng cười vang lên trên đỉnh đầu cô: "Bạn học, sao bây giờ em còn làm bài tập?
"Vân Nghê ngẩng đầu lên lập tức nhìn thấy Lục Kiểu Trần đứng trước mặt bàn, một nửa góc cạnh của gương mặt được chiếu sáng bởi ánh nắng mặt trời. Cô hơi ngại ngùng, cúi đầu nói nhỏ:"Em đang bổ sung bài tập."
"Em không làm à?"
"Em quên mang theo..."
"Còn nhiều không?"
"Còn thiếu một chút nữa thôi."
Lục Kiêu Trần tiện tay cầm lấy bài tập trên mặt bàn lên xem, lại nhìn dáng vẻ ủ rũ của cô, anh khẽ cười: "Sao lại đáng thương như vậy cơ chứ?
"Vân Nghê nghe được anh đang chê cười mình, khóe miệng cô rũ xuống không thèm phản ứng lại. Vài giây sau, đầu bị vỗ nhẹ, giọng nói trầm thấp vang lên:"Đi thôi, đi ăn cơm."
Cô sững sờ nhìn anh cầm lấy cặp sách của mình.
"Ơ, em vẫn chưa làm xong..."
Lý Hưng Quốc quay đầu thì nhìn thấy Lục Kiêu Trần đứng bên cạnh Vân Nghê nói gì đó, lông mày ông ấy cau lại: "Lục Kiêu Trần, em đang làm gì vậy hả?!"
Lục Kiêu Trần thản nhiên nói với ông ấy: "Thầy Lý, em dẫn em ấy đi ăn cơm."
"Không phải, em quen người ta à? Em đưa đi ăn sao?!"
"Em ấy là em gái của Vân Phong." Lục Kiêu Trần nhếch môi:
"Thầy Lý, bây giờ đã muộn rồi mà không ăn cơm thì buổi chiều đi học làm sao được? Ăn xong một bữa cơm rồi em đưa em ấy về, chắc chắn sẽ bổ sung bài tập cho thầy."
Mắt Lý Hưng Quốc nhìn Vân Nghê, đáy lòng cũng biết đứa nhỏ này rất ngoan, có lẽ thật sự quên mang bài tập.
Hơn nữa những người khác qua loa làm xong rồi chạy, ngược lại cô cực kỳ trung thực.
Ông ấy xua tay, nói: "Được rồi được rồi, đi ăn đi.
"Cuối cùng Vân Nghê đi theo Lục Kiêu Trần ra khỏi văn phòng. Ra đến cửa, Vân Nghê ngẩng đầu lên nhìn anh, giọng nói nhẹ nhàng hỏi:"Anh Kiêu Trần, anh cũng chưa ăn sao?"
"Ừ."
"Thế... hay là em mời anh ăn cơm nhé?
"Lần trước ở siêu thị cô đã nợ anh một khoản tiền, sau đó cô nói lại với Vân Phong bảo Vân Phong giúp cô trả một chút, ai ngờ Vân Phong nói Lục Kiêu Trần không nhận, cũng kêu cô đừng khách sáo như vậy. Hơn nữa tối hôm qua anh còn cho cô nhiều đồ ngọt như thế, Vân Nghê cảm thấy tuy rằng không trả lại tiền được thì cũng phải trả lại ân tình. Lục Kiêu Trần nhàn nhạt trả lời:"Được."
Vân Nghê mỉm cười, đi theo anh xuống cầu thang, cô hỏi: "Vậy anh muốn ăn gì?"
"Chẳng phải mời khách thì người mời quyết định sao?"
Vân Nghê tự hỏi: "Vậy thì chúng ta đến căng tin nhé? Bây giờ đã muộn rồi, ăn ở căng tin sẽ nhanh hơn."
Chàng trai ừ một tiếng, không phản đối.
Sau khi đi tới căng tin, bên trong có một nhà thức ăn nhanh tự phục vụ, Vân Nghê nói muốn ăn cái này, Lục Kiêu Trần cũng đi cùng với cô.
Hai người cầm khay đựng đi chọn thức ăn, lúc này đã qua giờ cơm nên đồ ăn không còn nhiều lắm.
Vân Nghê đi sau Lục Kiêu Trần, cô nhìn thấy trong một mâm đựng thức ăn còn một miếng đùi gà to khiến người ta thèm nhỏ dãi, cô vừa định duỗi tay gắp thì Lục Kiêu Trần đã nhanh hơn một bước gắp lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!